Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạnh Nhi lo lắng: “Phu nhân, Cố cô nương nói đúng, mấy ngày nay sức khoẻ của người càng ngày càng yếu, nếu còn tiếp tục thế này thì sợ rằng chưa tìm được Diệp công tử, người đã không chịu nổi nữa”.

 

Hoàng hậu Sở Quốc nhìn những thị vệ chết thê thảm, sự áy náy dâng lên trong lòng.

 

“Là do ta ích kỷ, làm hại các ngươi... Nơi này gần với thành Vô Song, chúng ta đến thành Vô Song nghỉ ngơi đi”.

 

Cố Thanh Hy đã tốn rất nhiều công sức, nài nỉ mãi mới thuyết phục được Dạ Mặc Uyên từ bỏ ý định giết cả nhóm Hoàng hậu Sở Quốc.

 

Trong thành Vô Song.

 

Cố Thanh Hy và Hoàng hậu Sở Quốc mỗi người đi một ngả, nàng dẫn Dạ Mặc Uyên đến núi Huyết.

 

Trước khi đi, nàng dặn đi dặn lại rằng không được tiết lộ cho bất kỳ ai biết từng gặp họ, cũng không được nói họ đến thành Vô Song.

 

Dạ Mặc Uyên còn phái rất nhiều thuộc hạ đi theo giám thị họ.

 

Sở dĩ ngọn núi này được gọi là núi Huyết bởi vì nó chứa đầy biển máu dung nham, nhiệt độ rất cao, người thường hoàn toàn không dám tới gần một bước.

 

Lúc còn ở bên ngoài, Cố Thanh Hy đã nóng tới mức chảy mồ hôi ròng ròng, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành đỏ bừng.

 

“Nhiệt độ ở đây quá cao, võ công của nàng quá thấp, sợ là không chịu nổi”.

 

“Yên tâm, ta sẽ không đi sâu vào trong trung tâm dung nham”.

 

Cố Thanh Hy vừa đi vừa quan sát địa thế xung quanh, không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy khá quen thuộc với ngọn núi này.

 

Có phải nàng đã gặp ngọn núi này ở đâu rồi không nhỉ?

 

Càng đến gần, ngọn núi trước mặt càng quen thuộc, nàng vỗ mạnh vào đùi.

 

Mẹ kiếp.

 

Ngọn núi biển máu này không phải giống hệt hình vẽ trên chuông Phá hồn sao?

 

Mặc dù địa thế hơi khác, nhưng tổng thể không có gì thay đổi.

 

“Nàng sao vậy?”, Dạ Mặc Uyên hỏi.

 

“Không... Không có gì, chỉ là nơi này đâu đâu cũng có dung nham, nhìn hơi đáng sợ”.

 

Bàn tay dày rộng của Dạ Mặc Uyên đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng, hắn dịu dàng bảo: “Nàng yên tâm, Li Lạc đã thăm dò nơi này kĩ càng nhiều lần, biển máu nằm xung quanh dưới vách núi, dù trên núi còn nhiều biển máu cũng sẽ không cản trở con đường của chúng ta”.

 

Cố Thanh Hy thử rút tay ra nhưng không thể rút khỏi tay Dạ Mặc Uyên.

 

Cuối cùng nàng để mặc hắn nắm.

 

Sợ?

 

Nàng có gì phải sợ?

 

Nàng chỉ sợ không tìm thấy bản đồ trên chuông Phá hồn và Long Châu thôi.

 

“Thuộc hạ bái kiến chủ tử, bái kiến vương phi”.

 

Cách đó không xa, mấy chục nam tử áo đen trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, đồng loạt quỳ xuống trước mặt họ.

 

Họ đều có ánh mắt sắc bén, thủ pháp nhanh nhẹn, vừa nhìn liền biết là cao thủ.

 

“Đứng dậy đi”, Dạ Mặc Uyên ra lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK