Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mấy ngày không uống thuốc, bụng Cố Thanh Hy chẳng khác gì vườn không nhà trống, nàng vừa ăn vừa hỏi: “Các ông có nhận lầm người không?”  

 

“Bách Thảo gia gia tuy đã già nhưng mắt vẫn chưa mù. Cháu đừng nghi ngờ, cháu chính là tộc trưởng của Ngọc tộc chúng ta, cũng là A Hy ở bên chúng ta từ nhỏ đến lớn. Lúc trước cháu gặp tai nạn nên bị thương phần đầu, Bách Thảo gia gia biết cháu đã quên rất nhiều chuyện, nhưng không sao, cháu cứ nhớ lại từ từ là được. Nếu không nhớ ra thì cũng không sao, chỉ cần cháu sống vui vẻ là được rồi”.   

 

Cố Thanh Hy nhíu mày: “Theo trí nhớ trong đầu ta, ta đã sống ở phủ Thừa Tướng từ nhỏ đến lớn mà”.  

 

“Nha đầu ngốc, phủ Thừa Tướng chỉ là một nơi nhỏ bé cháu sống tạm thời, cháu thật sự coi nơi đó là nhà của mình à?”  

 

“Vậy nên thân phận thật sự của ta là tộc trưởng Ngọc tộc, tam tiểu thư không được sủng ái của phủ Thừa Tướng chỉ là thân phận giả của ta? Nếu vậy thì ta đã chịu nhiều tủi nhục ở phủ Thừa Tướng, tại sao các ông không đón ta về, còn trơ mắt nhìn họ hại ta chết?”  

 

Bách Thảo trưởng lão đột nhiên đờ người ra, trong mắt tràn đầy đau khổ, thậm chí còn toát ra hơi thở vô cùng bi thương.  

 

Một lúc lâu sau, ông ta mới khẽ thở dài: “A Hy, có rất nhiều chuyện rất khó nói hết bằng một lời, đợi khi nào cháu bình phục, ta sẽ từ từ nói cho cháu biết”.  

 

“Khó nói hết bằng một lời, vậy thì cứ nói theo cách lời ít ý nhiều đi. Nếu ông không muốn nói thì lập tức dẫn ta đi gặp Dịch Thần Phi, ta không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa”.  

 

“Đứa nhỏ này, sao tính tình của cháu vẫn bướng bỉnh và vội vàng như trước thế?”  

 

Bách Thảo trưởng lão vừa định nói thêm gì đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gọi giòn giã: “Bách Thảo trưởng lão, Đại trưởng lão gọi người sang một chuyến”.  

 

“Đại trưởng lão có căn dặn điều gì không?”  

 

“Ta cũng không rõ lắm ạ, nhưng Đại trưởng lão rất gấp gáp, bảo người đến ngay lập tức”.  

 

Bách Thảo trưởng lão khó xử bảo: “Hay là cháu nghỉ ngơi trước đi, ta qua đó xem Đại trưởng lão tìm ta có chuyện gì, ta sẽ quay lại nhanh thôi”.   

 

“Vâng”.  

 

Cố Thanh Hy nhẹ giọng đáp, nhìn Bách Thảo trưởng lão rời khỏi phòng.  

 

Nàng đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài thì thấy đây là một nơi thế ngoại đào nguyên, hoa mọc đầy núi, cỏ cây xanh mướt, nhà cửa san sát nhau, gió nhẹ thổi qua không chỉ mang theo hơi thở mùa xuân mà còn có mùi hoa thơm thoang thoảng làm người ta thư thái và sảng khoái.  

 

Trong thôn, đám trẻ con đang nô đùa, nam nhân đang làm ruộng, nữ nhân thì đang giặt đồ bên suối hoặc tụ năm tụ ba bên nhau nói chuyện, thỉnh thoảng cười rất vui vẻ.  

 

Khung cảnh trong cốc quá đẹp, mọi thứ đều có vẻ yên bình và ấm áp.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK