Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái nữ không muốn quay về, nhưng khi trông thấy gương mặt u ám của mẫu hoàng, đành cúi đầu, xị mặt quay về.

 

Nữ hoàng đảo mắt nhìn sang Cố Thanh Hy, ánh mắt mang theo vẻ đánh giá.

 

Được một lát sau, nàng ta mới dời tầm mắt, hướng về phía Ôn Thiếu Nghi.

 

Nhìn thấy Ôn Thiếu Nghi, nữ hoàng không khỏi chân động.

 

“Là ngươi đó ư, Ôn công tử”.

 

Ôn Thiếu Nghi trông thấy nữ hoàng xuất hiện mà chỉ muốn tìm nơi nào đó để trốn, thế nhưng nơi này đâu đâu cũng toàn tuyết phủ trắng xóa, không có chỗ nào để trốn, thêm vào đó là thị vệ của Oa Nhân Quốc thực sự rất đông.

 

Hắn ta chỉ cúi đầu suốt toàn bộ quá trình, thế mà vẫn bị nữ hoàng nhận ra.

 

“Đúng là ngươi rồi, trẫm còn tưởng là nhận nhầm người. Ôn công tử, nhiều năm không gặp, ngươi cố tình tới tìm trẫm phải không?”

 

Cố Thanh Hy nghe xong mà mờ mịt.

 

“Hai người… quen nhau?”

 

“Ngươi là ai?”, thái độ của nữ hoàng khi đối diện với Ôn Thiếu Nghi và khi đối diện với Cố Thanh Hy khác nhau một trời một vực.

 

Cố Thanh Hy nhìn ra được, ánh mắt của nữ hoàng nhìn nàng chẳng khác nào nhìn tình địch, chỉ muốn xé xác nàng ra.

 

Chẳng lẽ ả người lùn này thích Ôn Thiếu Nghi hả?

 

“Ta hả, ta là tỷ tỷ của Ôn Thiếu Nghi, hắn bị thương, hôn mê suốt một đoạn thời gian dài, trong lúc hôn mê cứ lẩm bẩm đòi tới Oa Nhân Quốc, thế nên… ta mới đưa hắn tới đây”.

 

“Sao cơ… chàng ấy hôn mê mà còn đòi tới Oa Nhân Quốc?”

 

“Chứ còn gì nữa, ta nhớ hắn từng nói hắn có người trong lòng ở Oa Nhân Quốc, nhưng khi ta hỏi hắn người trong lòng hắn là ai, hắn lại không chỉ nói, chỉ nói thân phận nàng ta cao quý, hắn không thể với tới được”.

 

Ôn Thiếu Nghi trợn mắt lườm Cố Thanh Hy.

 

Nữ nhân này, nói dối không cần chuẩn bị bản thảo luôn hả?

 

Nữ hoàng nghe thấy mà mừng như mở cờ trong bụng.

 

Nếu không phải hạ nhân còn ở đây, nàng ta chỉ muốn lao thẳng vào Ôn Thiếu Nghi.

 

Cho dù là thế, nàng ta vẫn nhìn Ôn Thiếu Nghi bằng đôi mắt lúng liếng si tình, dùng lời nói dịu dàng nhất cuộc đời của nàng ta: “Ôn công tử, ngươi phong quang tế nguyệt, ôn nhu văn nhã, tài hoa đức độ, võ công tuyệt thế, mấy năm trước. Sau khi gặp ngươi, bóng hình ngươi vẫn luôn vương vấn trong lòng trẫm không thể nào buông bỏ được, trẫm nhớ mãi không nguôi, vẫn luôn trông ngóng được trùng phùng cùng ngươi. Năm đó ngươi rời đi vội vã, trẫm còn tưởng ngươi không thích trẫm, chẳng ngờ đôi ta lưỡng tình tương duyệt”.

 

Cố Thanh Hy suýt nôn.

 

Đám người lùn này sao mà buồn nôn thế?

 

Năm đó Ôn Thiếu Nghi vội vàng rời đi, chắc cũng vì không chịu nổi mức độ sến súa của nàng ta.

 

“Ôn công tử, trẫm lập tức phế hậu, trẫm cho ngươi làm hoàng hậu, nhất định sẽ rước ngươi về bằng nghi lễ hoành tráng nhất”.

 

Cố Thanh Hy giơ ngón tay cái, buột miệng nói luôn: “Ta ủng hộ, ta tán thành, hai người trai tài gái sắc, à không, trai sắc gái tài, trời sinh một cặp, hai người mà ở bên nhau đúng là xứng lứa vừa đôi, ai ai cũng ngưỡng mộ”.

 

“Khách sáo rồi khách sáo rồi, nếu ngươi là tỷ tỷ của Ôn công tử thì cũng là thân thích của trẫm, các ngươi từ xa mà đến, vất vả rồi. Trẫm sẽ cho người chuẩn bị tiệc rượu ngay lập tức, hôm nay nhất định phải cùng ngươi uống ba trăm ly”.

 

“Đệ đệ của ta trước nay dễ xấu hổ, hắn thích ngươi nhưng không dám nói ra, ắt hẳn là vì cảm thấy mình quá cao, không xứng với ngươi, thế nên… bệ hạ, ngươi hiểu đó”.

 

Nữ hoàng sững người.

 

Nàng ta không hiểu lắm.

 

Hắn ta không chê nàng ta quá lùn, nàng ta đã cảm ta trời đất rồi.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK