Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hắn là một tên phục vụ, chắc hẳn phải rất sợ người ta chạm vào mình.  

 

Lần trước đụng phải hắn, hắn cũng phản ứng rất mạnh.  

 

“Phu nhân, ngườ đã hỏi ta mấy lần rồi, ta thực sự không có vết bớt nào ở vai sau cả”.  

 

“Vậy sao…”, hoàng hậu Sở Quốc bán tin bán nghi, miệng ăn bánh cánh hoa thơm ngát nhưng lại không cảm nhận được mùi vị gì.  

 

Cố Thanh Hy không biết xuất hiện từ lúc nào, nói: “Hai người đều bị thương quá nặng, khí hậu nơi đây lại khắc nghiệt, nếu miễn cưỡng ở lại sợ rằng ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được, ta kêu người đưa các người rời khỏi đây trước”.  

 

“Còn cô thì sao?”  

 

“Ta sẽ đi sau”, khi Cố Thanh Hy nói, mắt thi thoảng lại quét tới nút thắt của núi Hồ Lô.  

 

Trong lòng Diệp Phong vừa chuyển, dường như hiểu ra điều gì đó.  

 

Hoàng hậu Sở Quốc cùng Diệp Phong không chịu rời đi khiến Cố Thanh Hy phải tốn rất nhiều công sức mới tiễn được hai người họ rời khỏi.  

 

Trên bầu trời không ngừng truyền tới từng trận ầm vang, cả vòm trời liên tục cuộn xoáy giống như một cơn mưa gió điên cuồng.  

 

Toàn bộ đỉnh núi Hồ Lô Huyết không ngừng rung chuyển, rung chấn quá mãnh liệt khiến nham thạch nóng chảy cũng sôi trào và lan tràn ra xung quanh khiến toàn bộ hoa cỏ cây cối đáng thương trên bề mặt đất chúng bị nhấn chìm.  

 

Đây tuyệt đối là một trận chiến ác liệt mà chỉ có cao thủ có một không hai mới có thể gây ra.  

 

Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn lên lại thấy giữa vòm trời có một con rồng lửa (hỏa long) màu vàng thân thấm đẫm máu tươi đang không ngừng phi nhanh và gào thét.  

 

Với một cú hất mạnh từ chiếc đuôi rồng khổng lồ, vài đỉnh núi nhỏ gần đó đều bị san thành đất bằng.  

 

Điều đáng sợ hơn nữa là nó phun ra một quả cầu lửa lan rộng tới hơn một nửa núi Hồ Lô Huyết, dường như muốn biến toàn bộ ngọn núi thành tro bụi.  

 

Ngoài hỏa long còn có bốn ông già tóc trắng xoá.  

 

Phù Quang nói: “Chủ tử, là bốn tên thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc, công lực cao vô cùng, bọn họ ở ẩn nhiều năm hiếm khi hỏi tới chuyện thế gian, không ngờ lần này Thiên Phần tộc lại phái bốn vị thái thượng trưởng lão ra trận”.  

 

“Thực lực rất mạnh là mạnh tới mức nào? So với Dạ Mặc Uyên thì thế nào?”  

 

“So với chiến thần hẳn là thua kém một chút, nhưng bốn người họ liên kết lại thì chiến thần tuyệt đối không có khả năng đánh bại họ, hai vị tông chủ của Tu La Môn đều là chết thảm dưới tay bốn người họ”.  

 

“Nói như vậy thì những thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc này đều không phải là thứ tốt gì?”  

 

“Đương nhiên, không việc xấu xa nào mà chúng chưa từng làm qua, tàn sát dân lành, không biết bao nhiêu người vô tội của Tu La Môn đã bỏ mạng trong tay chúng”.  

 

Cố Thanh Hy vuốt cằm.  

 

Nếu bọn họ không phải hạng tốt lành, vậy nàng càng không có gì phải băn khoăn nữa.   



“Chủ tử, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK