Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cố Thanh Hy thâm thúy quét mắt nhìn tới Cố Sơ Vân cùng Trần Chấn một cái.  

 

Nàng không thể không ngả mũ bái phục Cố Sơ Vân.  

 

Cũng không biết nàng ta đã sử dụng thủ đoạn gì có thể khiến nhiều đàn ông tình nguyện vì bản thân làm việc như vậy.  

 

Thủ đoạn này quả thực không phải là điều người bình thường có thể làm được.  

 

Trong đám người không biết ai dẫn đầu vác lên ba bao tải.  

 

Cố Thanh Hy tặng cho hắn một gốc Hổ Phách.  

 

Những người khác thấy vậy cũng sôi nổi giúp đỡ mang bao tải.  

 

“Ầm…”  

 

Cửa kết giới mở ra, một luồng ánh sáng liền hút họ vào trong.  

 

Kết giới của núi Tầm Long chính thức khép lại.  

 

Cho dù là ngươi có có tìm được bảo vật hay không đều phải kết thúc cuộc hành trình tại núi Tầm Long ở đây.  

 

 

 

Luồng ánh sáng trắng xẹt qua, mấy người Cố Thanh Hy đã xuất hiện tại học viện Hoàng gia, trước mặt nàng lúc này là vài chục vị phu tử của học viện.  

 

Trên gương mặt của từng vị phu tử đều ánh lên nét ngạc nhiên khi thấy các học sinh trả lại bao tải cho Cố Thanh Hy.  

 

Cỏ… cỏ dại…  

 

Hàng chục bao tải cỏ dại?  

 

Đây là tình huống gì vậy?  

 

Từ phu tử ngỡ ngàng: “Cố Thanh Hy, ngươi hái nhiều cỏ dại như vậy để làm gì?”  

 

“Phu tử, ta nhớ trước khi tiến vào núi Tầm Long các người từng nói rằng, vào núi Tầm Long là để rèn luyện bọn ta, cũng là khen thưởng cho bọn ta, cho dù bọn ta tìm được loại bảo vật gì trong đó cũng đều sẽ thuộc về cá nhân bọn ta”.  

 

“Đúng vậy, chúng ta đúng là đã từng nói những lời này”, nhưng nó cùng việc hái cỏ dại ra ngoài có quan hệ gì?  

 

“Vậy, những thứ này chính là bảo vật mà ta muốn tìm”, Cố Thanh Hy mỉm cười, bàn tay như búp măng chỉ vào mấy chục bao dược liệu trước mặt.  

 

Ngay cả ý nghĩ muốn hôn mê bất tỉnh cũng nảy ra trong đầu đám đông.  

 

Đây lần đầu tiên họ nghe nói cỏ dại được coi là bảo vật.  

 

Thực sự không biết Cố Thanh Hy đi vào núi Tầm Long có phải là chuyện khôi hài hay không.  

 

Trong đôi mắt của Thương Quan Sở- người nổi danh ôn tồn lễ độ mang theo một tia nghiền ngẫm, tựa hồ đang phân tích xem ánh sáng rực rỡ trên bầu trời cách đây không lâu có liên quan gì đến Cố Thanh Hy hay không.  

 

Trần phu tử hỏi: “Có ai trong các ngươi lấy được bảo vật cấp năm không?’  

 

Cấp… cấp năm?  

 

Ông trời của tôi ơi…  



Không lẽ thứ xuất hiện ở phía đông nam là bảo vật cấp năm? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK