Gương mặt kiêu ngạo của Tiêu Vũ Hiên hiện lên vẻ nghi ngờ, cũng hạ giọng trả lời: “Ta cũng nghi ngờ như vậy”.
“Vậy chúng ta có cần xác nhận xem không?”
“Xác nhận thế nào?”
“Hôm qua không phải hắn ta cũng bị nhém rất nhiều nhát sao? Ta nhớ trên cánh tay hắn ta có một vết chém, kéo áo hắn ta ra?”
“Nhiều người như vậy, bị nhìn thấy không hay lắm”.
Cố Thanh Hy gõ đầu hắn: “Nghĩ cái gì thế, ta nói là vén tay áo hắn ta lên”.
“Đau đau đau, hôm qua đầu ta bị đập vào vách tường, đến bây giờ vẫn còn sưng, cô có thể nhẹ tay chút không?”
Khả năng đánh đàn luôn là niềm kiêu hãnh của Cố Sơ Vân, đại hội đấu văn nàng ta không đi, trong lòng nàng ta luôn nung nấu một ngọn lửa.
Lần này, mỗi học trò đều phải lên đàn một khúc, nàng ta vô cùng tự tin, quyết tâm phải làm mọi người kinh ngạc.
Quả nhiên, mọi người đều nghe đến say mê.
Trong khi đó, Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên lại thì thầm to nhỏ, Cố Sơ Vân không vui, âm điệu cũng lệch đi.
Trong lúc mọi người đang nghe say sưa, Cố Thanh Hy bỗng nhiên tiến tới phía trước, vén tay áo của Diệp Phong lên. Không biết là nàng dùng sức quá mạnh hay là áo của Diệp Phong quá tệ, chỉ động tác vén ống tay áo lên thôi mà cả ống tay áo đã bị nàng xé xuống.
Cánh tay của Diệp Phong lộ ra trước mặt mọi người.
Không có vết đao chém mới, nhưng lại có không ít vết roi, vết sắt nung, vết kiếm ngang dọc đan xen. Cả cánh tay dường như không có chỗ nào lành lặn, vết thương mới cũ hòa lẫn với nhau, vô cùng đáng sợ.
Diệp Phong kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, mau chóng kéo một góc áo che cánh tay đầy vết thương kia lại.
Tốc độ của hắn ta rất nhanh, nhưng Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đã nhìn thấy hết toàn bộ.
Đầu óc hai người họ ầm một tiếng, suýt chút nữa chết đứng.
Cánh tay của Diệp Phong vậy là sao?
Sao lại nhiều vết thương như vậy?
Động tĩnh của bọn họ thu hút sự chú ý của mọi người, đám đông sững sờ nhìn Cố Thanh Hy cầm tay áo của Diệp Phong trong tay, hồi lâu vẫn không có phản ứng gì.
Dung phu tử phẫn nộ hỏi: “Cố Thanh Hy, cô đang làm gì vậy hả?”
Thấy trong mắt ông ta lóe lên tia sáng kỳ lạ, Cố Thanh Hy vội vàng vứt tay áo đi, giải thích: “Mọi người hiểu lầm rồi, không phải ta lột áo của Diệp Phong, ta… ta chỉ không cẩn thận xé rách mà thôi”.
Cố Thanh Hy không nói còn đỡ, nàng ta vừa nói như vậy, mọi người càng thêm nghi ngờ.
Nghe nói Cố tam tiểu thư nhìn thấy ai đẹp trai là mắt lại sáng lên. Chẳng lẽ nàng ưng ý Diệp Phong, không đợi được nữa muốn làm này nọ…