Cố Thanh Hy luyên thuyên một thôi một hồi, câu nào câu nấy đầy lý lẽ, lời nói toàn là nghĩ cho phòng đấu giá Phong Tương, Tiểu Lộ bị dày vò đến mức không còn cách nào khác.
Nàng ta chỉ đành đồng ý: “Được thôi, lần này ta không lấy lời từ người, người nhớ phải giới thiệu vị luyện đan sư kia cho bọn ta đấy”.
“Đó là đương nhiên, đa tạ Tiểu Lộ tỷ tỷ”.
Không ngoài dự liệu, đan dược vừa lên sàn, cả phòng đấu giá đều kinh ngạc.
Có cả đan Tẩy Tủy, hơn nữa còn có nhiều bình, cứ ba bình đấu giá một lượt.
Người ở phòng đấu giá tranh nhau đấu giá, còn có rất nhiều nhân vật quan trọng của thế gia gia tộc lớn mang trọng kim tới, dùng trọng kim đấu giá, chỉ muốn đấu giá được tất cả đan Tẩy Tủy về, để có thể nâng cao công lực của đệ tử trong tộc.
Phòng đấu giá vốn dĩ đã rất đông người, nay càng chen chúc đông nghịt, ngay cả chỗ đứng cũng phải chen lấn.
Cố Thanh Hy ngồi ở nhã gian lầu ba, nhìn người bên dưới cạnh tranh đấu giá mà trợn tròn mắt.
Đan Tẩy Tủy là nàng tiện tay luyện ra mà thôi, vốn dĩ nàng cũng muốn vứt đi rồi, không ngờ lại được săn đón như vậy. Hơn nữa, mỗi một phần đan Tẩy Tủy đều được đấu giá với giá trên trời, chỉ chốc lát đã bị tranh nhau hết sạch.
Có người thậm chí còn đánh nhau vì đan Tẩy Tủy.
Cố Thanh Hy cắn răng: “Sớm biết như vậy thì luyện thêm nhiều một chút”.
Tiểu Lộ đã đi chủ trì buổi đấu giá, trong nhã gian chỉ còn lại Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên, Dạ Mặc Uyên hỏi: “Đan dược của nàng ở đâu ra nhiều vậy?”
“Còn có thể lấy đâu ra, luyện ra chứ đâu”.
“Tự luyện sao?”
“Nếu không thì chàng luyện giúp ta?”
Dạ Mặc Uyên nhìn chằm chằm nàng, trong mắt đầy vẻ ngờ vực.
Nhưng trong Vương phủ, trừ nàng ra, quả thật không có ai vào.
Đan dược nằm trong nhẫn không gian của nàng, không thể nào là nàng lấy từ Ngọc tộc về.
Hắn nhìn chằm chằm làm Cố Thanh Hy không thoải mái, Cố Thanh Hy giải thích: “Không phải lần trước có cuốn sách cổ da dê sao, ta luyện theo trong đó đấy, không tin chàng có thể tìm xem”.
“Chỉ dựa vào một cuốn sách cổ da dê, còn cả số dược liệu mà nàng đã sai người đi mua?”
“Xem là vậy”, chỉ dựa vào số dược liệu đó thì sao đủ, nàng tình cờ lấy được không ít dược liệu quý giá ở núi Tầm Long, nếu không, sao nàng luyện ra số đan dược đó được.
Dạ Mặc Uyên nhất thời không biết nên nói thế nào nữa.
Thê tử của hắn đúng là có rất nhiều chỗ hơn người.
Nếu lời nàng nói là thật, vậy thì nàng chắc chắn sẽ làm kinh ngạc cả đại lục.
Không thầy mà nên, còn có thể luyện ra được đan dược tứ phẩm, dù là luyện đan sư thiên tài cũng không thể dễ dàng luyện được đan dược tứ phẩm.
Đấu giá xong đan Tẩy Tủy, tiếp đó đến đấu giá đan Bồi Nguyên, buổi đấu giá lại náo động lần nữa, nhân vật lớn trong đế đô gần như đều ra mặt.
Lúc đấu giá đan Cực Thiên, phòng đấu giá bắt đầu đuổi bớt người, bởi vì bây giờ toàn là người chen chúc với người. Những người còn ở lại đều là nhân vật lớn có quyền có thế có tiền.
Đấu giá tiến hành vô cùng quyết liệt.
Cố Thanh Hy nở nụ cười bên khóe môi.
Số tiền này đến lúc đó nàng sẽ đưa Phù Quang đem hết về Ngọc tộc.
Trước khi tìm được Long Châu, nàng chỉ đành cố gắng hết sức mình để Ngọc tộc sống tốt hơn một chút, dù cho Ngọc tộc cũng không thiếu tiền…
Giáng Tuyết đã vào nhã gian từ lúc nào không hay, ghé đến bên tai Dạ Mặc Uyên nói mấy câu.
Dạ Mặc Uyên biến sắc: “Ta ra ngoài một chuyến, sẽ về đón nàng nhanh thôi. Trước khi ta quay lại, nàng cứ ở lại phòng đấu giá. Thanh Phong, ngươi ở lại bảo vệ Vương phi”.
“Vâng…”, Thanh Phong đầy vẻ khổ sở.
Cậu ta không thích ở cùng với Vương phi nhất.