Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phong run rẩy lùi về sau, không dám nhìn vào ánh mắt bọn họ. Hắn ta đã quá sợ những ánh mắt giễu cợt.  

 

Khoảnh khắc cúi đầu xuống, hắn ta mới phát hiện, không biết là ai đã thay áo gấm của Tiêu Vũ Hiên cho mình.  

 

“Trên người ngươi có vết thương, nếu cử động lung tung sẽ làm vết thương bị nứt ra”, Cố Thanh Hy biết hắn ta không muốn để người khác đến gần, cố ý cách xa hắn ta mười mấy bước chân.  

 

Diệp Phong thu lại ánh mắt lạnh lùng cô độc, sự bi thương dâng lên trong lòng.  

 

Hình ảnh thê thảm nhất của hắn ta đã bị bọn họ nhìn thấy rồi.  

 

Ánh mặt trời xuyên qua lá cây thưa thớt chiếu vào miếu hoang. Ánh nắng rất gắt, nhưng trong lòng Diệp Phong lại không nhìn thấy một tia nắng nào.  

 

Hắn ta ôm chặt phần bụng, gian nan đứng lên, há cổ họng khàn khàn khô khốc ra, chậm rãi nói: “Quần áo… Ngày mai ta sẽ trả lại cho ngươi”.  

 

Ngay sau đó, hắn ta loạng choạng rời khỏi miếu hoang, đi về phía thôn Tiểu Hà.  

 

“Này, ngươi bị thương nặng như vậy không tiện đi đường, sẽ mất mạng đấy”.  

 

“Bà vẫn còn đợi ta, không thể để bà ấy lo lắng”.  

 

Giọng nói hắn ta rất nhẹ, nhẹ đến mức như tiếng muỗi kêu. Nếu không phải thính lực của hai người họ hơn người thì sẽ không nghe được Diệp Phong đang nói gì.  

 

Tiêu Vũ Hiên vẫn muốn đuổi theo, Cố Thanh Hy lại kéo hắn ta lại.  

 

“Nha đầu xấu xí, đầu hắn ta đã bị lừa đá, lẽ nào đầu cô cũng bị lừa đá hay sao? Hắn ta thương tích đầy mình, lại mất nhiều máu như vậy, làm sao có thể đi ra khỏi ngọn núi lớn này được?”  

 

“Đầu ngươi mới bị lừa đá ấy. Hắn ta bị thương nặng như vậy vẫn gắng gượng đến cùng là vì cái gì? Không phải là vì lo lắng cho bà của hắn ta sao?”  

 

“Vậy chúng ta phải làm sao?”  

 

“Từ từ đi theo sau hắn ta”.  

 

“Vậy lỡ như hắn ta phát hiện thì làm sao?”  

 

“Đi cách xa một chút không phải là được rồi sao?”  

 

Nhân lúc vừa nãy Diệp Phong còn hôn mê, đáng ra bọn họ nên cõng hắn ta về thôn Tiểu Hà. Bây giờ đường đi xa xôi, cũng không biết hắn ta có thể chống đỡ nổi không.  

 

Đường đi trập trùng.  

 

Diệp Phong đi một đoạn ngắn lại dựa vào gốc cây nghỉ ngơi.  

 

Bởi vì đi trong thời gian dài nên nhiều vết thương trên cơ thể hắn ta lại bị nứt ra, máu nhỏ xuống đất.  

 

Hai người đi theo sau lưng Diệp Phong, trong lòng cũng cảm thấy đau khổ thay.  

 

“Nha đầu xấu xí, hay là chúng ta đánh ngất hắn ta rồi khiêng đi?”  

 

“Phía trước là thôn Tiểu Hà rồi”.  

 

“Phía trước? Đây không phải núi hoang à?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK