Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cố Thanh Hy nói như thế rõ ràng là thừa nhận nàng dựa vào thân phận ức hiếp Cố Sơ Vân.  

 

Nàng nói lời này có khác nào tự tìm đường chết đâu? Lát nữa sẽ phải đi vào núi Tầm Long, Cố Thanh Hy không sợ bị bọn họ giết chết ở nơi đó sao?  

 

Một câu nói khiến mùi thuốc súng dâng lên nồng nặc.  

 

Cố Sơ Vân giả vờ yếu đuối, rưng rưng nước mắt, nhưng trong lòng lại chỉ muốn tình hình giữa bọn họ ngày càng căng thẳng.  

 

Nàng ta khẽ thút thít: “Tam muội muội, Đông Phương công tử không có ý này, hắn…”  

 

“Hắn có ý gì không liên quan đến ta. Tốt nhất các ngươi đừng kiếm chuyện với ta, nếu không ta sẽ khiến các ngươi chết một cách thú vị đấy”.  

 

Shhh…  

 

Mọi người lại thấy khiếp sợ lần nữa.  

 

Cố Thanh Hy muốn chết sao?  

 

Cố Sơ Vân đã giảng hoà rồi, nhưng nàng lại chỉ muốn đắc tội triệt để với Đông Phương Triết.  

 

Đông Phương Triết cười khẩy: “Giỏi, giỏi lắm, ta cũng muốn xem thử cuối cùng ai sẽ là người chết trước”.  

 

Có lẽ hắn ta còn kiêng dè chiến thần nên không nói thẳng ra, nhưng ý cảnh cáo lại vô cùng rõ ràng.  

 

Thanh Phong lộ ra sát khí: “Đông Phương công tử, trước khi nói ra lời này, tốt nhất công tử nên ước lượng xem mình có bao nhiêu bản lĩnh”.  

 

Đông Phương Triết tức giận nhưng không dám nói gì.  

 

Ở Đế Đô, không ai không biết Thanh Phong và Giáng Tuyết là hai cánh tay đắc lực của chiến thần, đắc tội bọn họ cũng giống như đắc tội với chiến thần.  

 

Mộ Dung Thần vung quạt, cười to nói: “Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, cần gì phải làm to chuyện thế, Đông Phương huynh cũng không có ý gì đâu, hắn là kiểu người độc miệng, khẩu xà tâm Phật mà”.  

 

Cố Thanh Hy cười nhạt.  

 

Khẩu xà tâm Phật?  

 

Theo nàng thấy, hắn ta rõ ràng là muốn giết nàng, tuổi trẻ hiếu thắng, không thể kiềm chế.  

 

So với Đông Phương Triết, càng nên đề phòng Mộ Dung Thần miệng nam mô bụng bồ dao găm hơn.  

 

Cố Thanh Hy mập mờ nói một câu: “Độc miệng, phải trị”.  

 

Đông Phương Triết vốn vừa nguôi giận lại bị chọc tức.  

 

“Ngươi nói ai độc miệng?”  

 

“Ta nói ngươi à? Ta đã chỉ mặt gọi tên chưa?”  

 

“Ngươi…”  

 

“Đong đong đong…”  

 

Tiếng chuông của học viện vang lên.  

 

Mọi người không dám chậm trễ, vội vàng đi tập hợp.  



Cố Thanh Hy khinh thường nhìn thoáng qua bọn họ, ôm lấy bả vai Tiêu Vũ Hiên, cũng đi tập hợp. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK