Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy - Mặc Uyên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sắc mặt Dạ Mặc Uyên cực kỳ lạnh lùng, khóe miệng là vẻ châm chọc.  

 

Đứa nhỏ mới có hơn một tháng, còn chưa thành hình, sợ hãi cái gì.  

 

“Tiểu Uyên Uyên, ngoan, cười lên một cái đi, ta đã trở về rồi cơ mà?”  

 

Tay Dạ Mặc Uyên cầm sáo bạch ngọc chợt run lên, hắn nheo mắt lại đầy nguy hiểm và lạnh lẽo: “Tiểu Uyên Uyên…”  

 

“Gọi như thế thân thiết hơn mà”.  

 

“Thế nên cô mới gọi Tiêu Vũ Hiên là Tiểu Hiên Hiên hả?”  

 

“Tiêu Vũ Hiên là huynh đệ, ngươi thì khác”, Dạ Mặc Uyên với nàng là phu thê trên danh nghĩa, cái gì cần diễn phải diễn một lượt, gọi là Tiểu Uyên Uyên cũng không có gì sai.  

 

“Tại sao lại muốn đào hôn?”, Dạ Mặc Uyên nhìn chằm chằm mặt nàng, không muốn bỏ qua một chi tiết nào.  

 

Cố Thanh Hy vắt nát óc để tìm cớ.  

 

Dạ Mặc Uyên bất thình lình cảnh cáo: “Nếu cô dám nói dối, bổn vương không ngại cho cô một xác hai mạng”.  

 

Cố Thanh Hy ngồi bên giường, kéo lấy chăn, hít thật sâu: “Muốn nghe ta nói thật không?”  

 

“Nói”.  

 

“Được được, nếu như ngươi đã muốn ta nói thì thôi ta nói vậy, tuy hai chúng ta từng có một đêm phu thê chi thực, nhưng lần đó chỉ là ngoài ý muốn, ngươi trúng độc, ta cũng vậy, chẳng qua ta trúng loại độc mạnh hơn ngươi một chút mà thôi”.  

 

Khí lạnh trên người Dạ Mặc Uyên lại dâng lên, căn phòng đại hỉ, lại chẳng có một chút độ ấm nào, không có chút vui mừng nào của ngày đại hôn.  

 

Cố Thanh Hy phớt lờ khí lạnh trên người hắn, tiếp tục nói: “Thế nên, nếu đã là trúng độc, chuyện đêm hôm đó, chúng ta cứ xem như không có gì xảy ra”.  

 

“Có cả đứa nhỏ rồi, sao lại không có gì xảy ra?”  

 

“Ặc… Cái này…”, Cố Thanh Hy sờ vùng bụng bằng phẳng.  

 

Nếu lúc này nàng nói cho hắn biết mình giả vờ mang thai, không biết Dạ Mặc Uyên có bóp chết nàng luôn không.  

 

 

 

“Trước đó chúng ta cũng đã nói rõ rồi, ta chữa khỏi hàn độc và chân cho ngươi, còn ngươi giúp ta cứu Diệp bà bà, giết Lan kỳ chủ, sau đó chúng ta sẽ là phu thê hữu danh vô thực, nếu đã là hữu danh vô thực, ta ra ngoài hít thở chút không khí trong đêm động phòng cũng đâu có gì quá đáng”.  

 

Soạt…  

 

Sát khí nhanh chóng lan tràn khắp phòng, Cố Thanh Hy cũng không biết Dạ Mặc Uyên di chuyển thế nào mà đột nhiên đứng trước mặt nàng, gương mặt dưới lớp mặt nạ quỷ kia đáng sợ như tu la ác sát.  

 

Chẳng biết tại sao tim Cố Thanh Hy chợt run lên.  

 

Mới nãy thôi, nàng có thể cảm nhận rất rõ sát khí từ người Dạ Mặc Uyên.  

 

Nam nhân này đã tức giận thật rồi.  

 

Cố Thanh Hy lùi lại, cắn răng uất ức nói: “Dù ta có lớn gan đến mức nào cũng chỉ là một nữ nhân, thanh danh của ngươi thối như vậy, ta cũng biết sợ chứ, trên đời này nào có ai không sợ chết đâu”.  

 

Có lẽ hắn đã trông thấy sự sợ hãi trong ánh mắt Cố Thanh Hy, cùng với cơ thể run run kia, khí lạnh của Dạ Mặc Uyên đã giảm đi đôi phần, sát khí cũng biến mất.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK