Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 hai ngày yên tĩnh trôi qua.  

 

Quản giáo phòng giam nơi Tô Vũ đang bị giam giữ không dám buông lỏng, cả ngày Tô Vũ không nói một lời, trầm mặc đến mức như không có cảm giác tồn tại.  

 

Hai tên lính cai ngục cũng tự mình giết thời gian, thỉnh thoảng mang theo chút đồ ăn nhẹ và rượu tới làm ấm bụng.  

 

Lửa trong chậu than cháy bập bùng, hắt ánh sáng và bóng lên bức tường tối mịt, mơ hồ vẽ thêm vài phần sức sống.  

 

Chẳng ngờ Tô Vũ bỗng nhiên mở lời, giọng điệu hắn nhàn nhạt: “Xem ra hai ngày này Hạ đại nhân có việc bận quấn thân, cũng không quan tâm tới ta nữa”.  

 

Không hiểu sao ngay khi Tô Vũ nói chuyện lại có một sức hấp dẫn khó cưỡng lại.  

 

Giọng nói bình đạm không phô trương của hắn lọt vào tai, giống như đang nói chuyện phiếm với lính canh vậy.  

 

Hai lính canh nghe vậy thì đánh mắt nhìn nhau, rồi nhìn hướng Tô Vũ đáp: “Như vậy ngài không phải nên mừng thầm sao, Hạ đại nhân không có mặt, ngài cũng tránh được một trận đau đớn da thịt”.  

 

Đại học sĩ đương triều, thầy giáo của các hoàng tử công chúa, không chỉ học vấn uyên bác, tính cách thanh cao, theo nhìn nhận của cai ngục, hắn căn bản không giống như loại gian tế xảo quyệt trong lời đồn kia.  

 

Không ai có thể tưởng tượng được rằng một người không tranh sự đời, vui thích nhạt nhẽo như hắn lại là gian tế của Bắc Hạ.  

 

Chỉ là cai ngục chỉ phụ trách canh giữ ngục giam, tính khí cũng ôn hòa, cho dù bên trong có gì tai quái thì họ cũng không nói ra được.  

 

Tô Vũ đáp: “Nỗi đau xác thịt cũng chỉ thuộc về xác thịt”.  

 

Cai ngục nghe vậy chỗ hiểu chỗ không.  

 

Cai ngục còn lại nói: "Nghe nói Hạ đại nhân vướng phải kiện cáo, hiện tại đang ở nhà giam của Hình bộ, tạm thời không rảnh rang quan tâm tới ngài".  

 

Cai ngục cũng đã nghe qua những chuyện vô căn cứ bên ngoài kia có người nói rằng Tô đại nhân này hoàn toàn bị Hạ đại nhân kia hãm hại.  

 

Tô Vũ nhẹ giọng đáp: “Cũng không biết Hạ đại nhân có còn cơ hội thẩm vấn ta nữa không”.  

 

“Ai mà biết được, đợi kết quả thôi”.  

 

Hiếm khi cai ngục nghe được Tô Vũ một lần nói vài câu như vậy bèn có một loại hảo cảm nói không lên lời đối với giọng điệu nhã nhặn điềm đạm của hắn, hắn không giống nhưng những quan viên vênh váo tự đắc, ngược lại còn rất dung dị dễ gần.  

 

Cai ngục hỏi: “Ngài có lạnh không? Hay là uống một hai ngụm rượu làm ấm người nhé?”  

 

Tô Vũ đáp: “Cảm ơn, ta không thường uống rượu, nếu được, có thể dời chậu than lại gần một chút không?”  

 

Tên cai ngục cũng được coi là một người dễ nói chuyện, thường ngày vẫn đặt một chậu lửa cạnh lối đi cửa phòng giam của hắn vào ban đêm, vì vậy cũng không cảm thấy yêu cầu này của hắn là quá đáng.  

 

Thấy chậu than còn lại còn chưa đốt lửa, cai ngục bèn di chuyển chiếc mà họ đang sử dụng qua đó.  

 

Tô Vũ ngồi dựa lưng vào cửa ngục, hắn hơi nghiêng nghiêng đầu, vươn đôi bàn tay gầy guộc ra khỏi khe hở của cửa ngục để hơ lửa.  

 

Trên ngón tay hắn vẫn vương vết máu, nhưng động tác lại ung dung thanh nhàn căn bản không giống như một người đang chôn thân chốn lao tù.  

 

Cai ngục nhìn hắn lặng lẽ sưởi ấm vậy mà cảm thấy đó là một loại hưởng thụ thị giác, yên tĩnh và thanh bình.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK