Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hương Phiến bất giác khẽ run lên, nhưng vẫn cố ưỡn ngực tự trấn an. Sau hôm nay chỉ sợ tiện nhân này sẽ không còn được nhìn thấy ánh sáng của ngày mai, có gì mà đáng sợ chứ! Muốn báo thù cũng phải xem bản thân mình có khả năng đó hay không!  

             Trên gương mặt trẻ trung của Hương Phiến tràn đầy sự oán hận đối với Thẩm Nguyệt, lúc trước Thẩm Nguyệt đã khiến nàng ta bị phạt trượng lớn trước mặt mọi người, mất hết cả thể diện, suy nghĩ của nàng ta giống y hệt Liễu Mi Vũ, chỉ ước rằng Thẩm Nguyệt sẽ chết ngay lập tức.  

             Khi Thẩm Nguyệt bước ra, Hương Phiến mới cố gắng kiềm chế biểu hiện của mình.  

             Thẩm Nguyệt mặc một y phục có thân và tay áo rộng phe phẩy tung bay trong gió khi nàng bước đi, nàng nheo mắt đi theo sau Hương Phiến, dưới ánh mặt trời trông váy của nàng xòe ra y hệt một đóa hoa sen đang nở.  

             Hương Phiến không đưa nàng đến Phù Dung Uyển, cũng không đưa nàng đến bất cứ nơi nào mà Liễu Mi Vũ thường đến.  

             Ở trong phủ tướng quân này cũng có rất nhiều nơi mà Thẩm Nguyệt chưa từng đi qua. Càng đi vào sâu càng có thể nhìn thấy nhiều khoảng sân bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, không có ai trông coi.  

             Bước qua một con đường hẹp, đi qua những hàng dây leo xanh mướt, khung cảnh trước mắt nàng lúc này vô cùng trống trải.  

             Thẩm Nguyệt nhíu mày, nhìn thoáng qua thì nàng đã thấy Liễu Mi Vũ đứng bên cạnh một cái ao nhỏ nhưng không thấy bóng dáng của Ngọc Nghiên.  

             Sau khi đến gần, Thẩm Nguyệt hỏi thẳng vào vấn đề: "Ngọc Nghiên đâu?"  

             Liễu Mi Vũ quay đầu sang cười nhẹ nói: "Công chúa đừng lo, nàng ta không sao đâu".  

             "Nhưng nàng ta đâu?"  

             Liễu Mi Vũ tỏ ra chân thành nói: "Ta nghe những người khác nói Ngọc Nghiên thường ngày có tính chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không coi ai ra gì. Ta là người quán xuyến mọi việc trong phủ tướng quân cho nên không thể không xử lý công bằng, ta đã đáp ứng yêu cầu của những người hầu khác phạt nàng ta một chút".  

             Khi đó ánh mắt của Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh không có một tia sóng gió, khi nàng nhìn chằm chằm vào Liễu Mi Vũ thì Liễu Mi Vũ bất giác lại phải sợ hãi rút lui.  

             Nhưng đã dẫn được Thẩm Nguyệt đến đây rồi, nàng ta cũng không thể rút lui.  

             Thẩm Nguyệt hỏi: "Ngươi trừng phạt nàng ta như thế nào?"  

             Liễu Mi Vũ bình tĩnh lại nói: "Chỉ cần công chúa không nhắm vào ta nữa thì ta sẽ không làm khó Ngọc Nghiên".  

             Trong khi cố gắng đánh lạc hướng Thẩm Nguyệt, nàng ta nhìn Hương Phiến sau lưng Thẩm Nguyệt, tiếp tục nói: "Công chúa, ta không có ý định trở thành kẻ thù của công chúa, chúng ta đều là người của tướng quân, nên chung sống hòa thuận với nhau".  

             Thẩm Nguyệt nheo mắt lại, nhìn thẳng vào mắt nàng ta nói: "Ngươi mà cũng xứng làm kẻ thù của ta hay sao?"  

             Liễu Mi Vũ hít sâu một hơi, giả bộ nở nụ cười, làm ra vẻ rất muốn hòa giải với Thẩm Nguyệt: "Tuy rằng ngay từ đầu tướng quân đã thuộc về Mi Vũ nhưng hiện giờ công chúa cũng là phu nhân của tướng quân phủ, Mi Vũ không thể không chấp nhận số phận của mình. Chuyện quá khứ nên để cho nó qua đi, nay Mi Vũ cam tâm tình nguyện nhận công chúa làm đại phu nhân, Mi Vũ cũng sẽ bảo tướng quân mời người tới chữa trị gương mặt cho công chúa..."

        "Ta là người quán xuyến mọi việc trong phủ tướng quân cho nên không thể không xử lý công bằng, ta đã đáp ứng yêu cầu của những người hầu khác phạt nàng ta một chút".  

             Khi đó ánh mắt của Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh không có một tia sóng gió, khi nàng nhìn chằm chằm vào Liễu Mi Vũ thì Liễu Mi Vũ bất giác lại phải sợ hãi rút lui.  

             Nhưng đã dẫn được Thẩm Nguyệt đến đây rồi, nàng ta cũng không thể rút lui.  

             Thẩm Nguyệt hỏi: "Ngươi trừng phạt nàng ta như thế nào?"  

             Liễu Mi Vũ bình tĩnh lại nói: "Chỉ cần công chúa không nhắm vào ta nữa thì ta sẽ không làm khó Ngọc Nghiên".  

             Trong khi cố gắng đánh lạc hướng Thẩm Nguyệt, nàng ta nhìn Hương Phiến sau lưng Thẩm Nguyệt, tiếp tục nói: "Công chúa, ta không có ý định trở thành kẻ thù của công chúa. chúng ta đều là người của tướng quân, nên chung sống hòa thuận với nhau".  

             Thẩm Nguyệt nheo mắt lại, nhìn thẳng vào mắt nàng ta nói: "Ngươi mà cũng xứng làm kẻ thù của ta hay sao?"  

             Liễu Mi Vũ hít sâu một hơi, giả bộ nở nụ cười, làm ra vẻ rất muốn hòa giải với Thẩm Nguyệt: "Tuy rằng ngay từ đầu tướng quân đã thuộc về Mi Vũ nhưng hiện giờ công chúa cũng là phu nhân của tướng quân phủ, Mi Vũ không thể không chấp nhận số phận của mình. Chuyện quá khứ nên để cho nó qua đi, nay Mi Vũ cam tâm tình nguyện nhận công chúa làm đại phu nhân, Mi Vũ cũng sẽ bảo tướng quân mời người tới chữa trị gương mặt cho công chúa..."  

             Ngay sau đó Hương Phiến đã giật thót mình bởi vì bị Thẩm Nguyệt tóm được cổ tay.  

             Ngay sau đó Thẩm Nguyệt liền xuống nàng ta rồi bẻ cổ tay nàng ta. Tiếng hét của Hương Phiến vang lên bên tai, gương mặt của nàng ta tái mét, mồ hôi nhễ nhại.  

             Sắc mặt của Liễu Mi Vũ cũng tái đi, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.  

             Thẩm Nguyệt sao có thể di chuyển nhanh như vậy? Không ngờ nàng lại nhìn ra manh mối và tóm lấy cổ tay của đối phương trước!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK