Nói xong, Hạ Du chuồn mất, nhanh như một cơn gió,
Tần Như Lương đứng dưới mái hiên trong chốc lát, gương mặt lạnh lùng cuốn theo cơn giận nặng nề, hắn ta lên tiếng: “Tô Vũ, ta không hạn chế sự tự do của Thẩm Nguyệt, nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi muốn làm gì với nàng ấy thì làm”.
Tô Vũ không hề phủ nhận, giọng điệu rất thản nhiên: “Ta “làm gì với nàng ấy” là làm như thế nào nhỉ!”
“Nếu ngươi thực sự quan tâm đến nàng ấy, trân trọng nàng ấy, đừng tùy tiện chạm vào nàng ấy”, Tần Như Lương có vẻ nặng lời: “Bây giờ bản thân ngươi còn khó bảo toàn chính mình, chẳng lẽ ngươi định cho nàng ấy một lời hứa không danh không phận ư? Sau khi về kinh, cho dù ta và nàng ấy hòa ly, với thân phận của hai người, ngươi cũng không thể nào cưới nàng ấy về một cách danh chính ngôn thuận!”
Tô Vũ nghiêm túc đáp lại: “Nếu nàng ấy quan tâm đến danh phận, liệu có xử sự với ngươi như hiện giờ không? Ai nói ta nhất định sẽ cưới nàng ấy, ta còn có thể làm nam kỹ của nàng ấy nữa”.
Tần Như Lương nghẹn họng, không thể nào phản bác nổi.
Tô Vũ phất tay áo, điềm nhiên bước qua người hắn ta bỏ đi.
Tần Như Lương sẵng giọng nói: “Mặt dày vô sỉ!”
Tô Vũ liếc mắt nhìn hắn ta, cười cười đáp: “Như nhau, như nhau cả thôi”.
Sau khi tỉnh dậy, Thẩm Nguyệt thấy đầu mình hơi nặng, bước đi nhẹ hẫng.
Nàng rửa mặt, uống trà tỉnh rượu mà Tô Vũ bưng tới, sau đó ngồi dưới mái hiên ngắm mưa một hồi, đầu óc trống rỗng.
Ấm thuốc ở bên cạnh vẫn đang sắc thuốc, tỏa ra mùi thơm nồng đậm của thảo dược.
Tô Vũ hỏi: “Còn nhớ được bao nhiêu phần chuyện tối qua?”
Thẩm Nguyệt ngẫm nghĩ rồi đáp: “Mơ mơ hồ hồ, ta ngủ thiếp đi từ bao giờ thế?”
“Quả nhiên là không nhớ rõ rồi!”, Tô Vũ tỏ ra rất nghiêm túc: “Tối qua nàng uống say, định cưỡng ép ta, may mà ta ngăn lại được, nếu không để nàng ra tay rồi nàng lại chẳng có ấn tượng gì, chẳng phải ta sẽ thiệt thòi lắm sao”.
Thẩm Nguyệt thấy đau đầu, nhìn Tô Vũ với vẻ khó tin: “Không phải chứ? Ta uống rượu vào cầm thú đến thế sao?”
Tô Vũ ung dung đáp: “Đúng thế, bây giờ nàng mới biết sao”.
Thẩm Nguyệt xuýt xoa: “Loại rượu lê bản địa của Dạ Lương này đúng là làm hại người ta mà!”, nàng ngó sang Tô Vũ: “Ta không khiến chàng gặp phải trải nghiệm gì như ác mộng đấy chứ?”
Tô Vũ thoáng cười: “Thế nào là trải nghiệm như ác mộng?”
“Ví dụ như khiến chàng phẫn nộ muốn chết nhưng không thể ngăn cản được…”, nói đến nửa chừng, Thẩm Nguyệt đột nhiên nhận ra, tuy rằng nàng chỉ còn nhớ lờ mờ, nhưng nàng say rượu rồi không hư hỏng đến mức ấy chứ! Huống hồ nàng không tin một người tỉnh táo như Tô Vũ lại không khống chế nổi một người uống say như nàng.
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tô Vũ, thấy nét cười thấp thoáng bên môi hắn, bỗng chốc hiểu ra nàng lại bị hắn lừa rồi.
Tô Vũ hắng giọng, tiếp tục thu bớt nét cười, nghiêm nghị nói: “Xin lỗi nha, ban nãy ta hơi thiếu nghiêm túc, trải nghiệm như ác mộng gì đó mà nàng nói, ừm, ta tạm thời không có”.