Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sắc mặt ngũ hoàng tử chớp mắt tái mét trong khi cá sấu vẫn lững thững bò về phía trước, chúng thị vệ thấy cảnh này cũng giật mình kinh hãi, liên tục rút dao chém vào cá sấu.  

 

Nhưng lưng cá sấu quá cứng chắc nên nhất thời căn bản không làm gì được nó.  

 

Ngũ hoàng tử sợ tới mức đứng không vững, hai chân loạng choạng liền ngã ngồi xuống đất.  

 

Hắn rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa mà giống như một đứa trẻ hai ba tuổi, quá kinh sợ mà dùng hết sức bình sinh gào mồm khóc lớn, đũng quần cũng ướt đẫm một mảng từ lúc nào.  

 

Sau đó Bắp Chân từ trên cầu gỗ chậm chạp đi tới, dưới sự bất lực của đao kiếm của thị vệ cùng những ánh mắt nhốn nháo khiếp sợ xung quanh, bé ngồi xổm xuống một phát tóm chặt lấy đuôi con cá sấu, tiếp đó ngoảnh đầu liền kéo con cá sấu trở về.  

 

Trên thực tế, khi cá sấu leo đến được bờ đối diện, trong môi trường ẩm ướt và lạnh lẽo sức công kích của nó đã sụt giảm đáng kể, động tác cũng trở nên rề rà, nó không thể ở trong tuyết bên bờ đối diện trong một thời gian dài.  

 

Bắp Chân gắng sức kéo lê một cách khó nhọc, dáng người nhỏ bé bước đi trên cây cầu gỗ khiến người ta không nói nên lời.  

 

Ngũ hoàng tử đã bị dọa đến tê liệt, việc hắn mất tự chủ mà đại tiểu tiện rất nhanh đã lan truyền khắp cung. Trong phút chốc từ một đứa trẻ thông minh quả cảm nhất biến thành kẻ hèn nhát nhất.  

 

Bắp Chân tay không kéo cá sấu lại càng không biết trời cao đất dày, cũng là một tin tức nghe rợn cả người. Phải táo bạo nhường nào mới có thể làm ra loại hành động này đây?  

 

Sắc mặt hoàng đế tái xanh, công công bên cạnh vội đỡ lời: “Có lẽ đứa nhỏ kia được thừa hưởng sự dũng mạnh gan dạ của tiền đại tướng quân nên mới có thể coi trời bằng vung như vậy. Nó hiện tại vẫn nhỏ hẳn là vẫn quản thúc được”.  

 

Thái phó trước kia của Viện Thái Học liền thượng tấu, xin hoàng đế ném Bắp Chân vào Viện Thái Học mài giũa tính cách, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.  

 

Hoàng đế ban đâu cân nhắc tới việc Bắp Chân là con trai của Thẩm Nguyệt, mà Tô Vũ lại dạy học trong Viện Thái Học, lo sợ bọn họ sẽ được dịp mà cấu kết, do đó có nói thế nào cũng không đồng ý.  

 

Nhưng hiện tại Bắp Chân không chỉ làm khuấy đảo sự an bình của cung Thái Hòa mà còn gây rối khiến các hoàng tử công chúa không thể yên ổn.  

 

Hoàng đế chưa từng thấy đứa trẻ hai tuổi nào mà quậy phá đến mức này. Cung Thái Hòa đáng sợ chẳng khác nào cơn ác mộng đối với những đứa trẻ khác, thế nhưng Bắp Chân vẫn có thể chơi đùa ở nơi này vô cùng thản nhiên.  

 

Nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ e đám cá sấu kia sẽ nghe lời thằng bé mất.  

 

Hoàng đế cũng cảm thấy, Bắp Chân như vậy mà còn không quản giáo nghiêm ngặt, sau này lớn lên sẽ đến mức độ nào nữa? Tất nhiên, có thể lớn lên một cách thuận lợi hay không lại là chuyện khác, nhưng hiện giờ không thể tiếp tục buông lỏng được nữa.  

 

Có hai phương pháp đang bày ra trước mặt Hoàng đế, hoặc là bắt và giết hết tất cả cá sấu trong cung Thái Hòa, không thì đưa Bắp Chân tới viện Thái Học quản giáo.  

 

Khi xưa nuôi đàn cá sấu này, Hoàng đế cũng hao tốn khá nhiều công sức, nếu phải bắt lên và giết hết toàn bộ thì khá tiếc. Huống hồ giữ chúng lại còn có thể trông chừng thích khách như lần trước.

 

Khi Hạ Phóng không còn bên cạnh Hoàng đế nữa, phần lớn thời gian luôn có Hạ Du thế chỗ.  

 

Từ sau lần Hạ Du hạ độc Thẩm Nguyệt, Hoàng đế triệt tiêu hết mọi nghi ngờ với hắn ta.  



Hễ gặp chuyện gì, Hoàng đế sẽ hỏi người bên cạnh mình theo thói quen, bèn ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Du. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK