Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hạ Du hay tin thì lập tức lo lắng nói: “Sao ngươi lại để nàng ấy đi hả?”  

 

“Công, công chúa dẫn theo hai binh lính, hạ quan cũng phái người đuổi theo...”  

 

“Ta đang hỏi là sao ngươi không cản nàng ấy lại!”  

 

Thủ thành khổ sở nói: “Hạ quan không cản nổi...”  

 

Sau đó Hạ Du định chạy ra khỏi thành.  

 

Tô Vũ mới nói: “Để ta đi cho, ngươi ở lại trông coi thành với thủ thành đại nhân đi”, Tô Vũ quay lại nhìn Tần Như Lương ở trong phòng: “Và cả Tần tướng quân nữa”.  

 

Tần Như Lương cũng nghe được tiếng nói chuyện nên biết tình hình, bèn ra khỏi phòng, vẻ mặt vẫn hơi ốm bệnh, nói: “Để Tô đại nhân đi đi”.  

 

Hạ Du lo lắng vô cùng, nhưng vẫn biết Tô Vũ giỏi võ, biết y thuật, đi vẫn ổn thỏa hơn.  

 

Hạ Du nói: “Ngươi nhất định phải đưa nàng ấy quay về an toàn đó”.  

 

Tô Vũ không ở lại lâu, lập tức ra khỏi viện. Bóng lưng của hắn rất ung dung, nhưng nhanh chóng biến mất khỏi cửa viện.  

 

Tần Như Lương nhìn Tô Vũ đi mất, mỗi khi tới lúc này, hắn ta đều thầm hận bản thân vì sao không thể mạnh hơn chút nữa. Bộ dạng của hắn ta bây giờ chẳng làm nổi chuyện gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn người khác làm việc mà hắn ta muốn làm nhất.  

 

Mặc dù mưa đã tạnh, nhưng bầu trời chưa chịu sáng lên. Sắc trời sầm xì không biết sẽ mưa lớn lúc nào, không khí ẩm ướt mãi không chịu tản bớt.  

 

Thẩm Nguyệt đi theo thôn dân ra khỏi thành mới biết con đường này khó đi thật, chưa được bao lâu váy đã dính đầy bùn.  

 

Bởi vì sau khi ra khỏi thành, bọn họ đi vào con đường ruộng nhỏ đến nỗi không đủ cho một con ngựa đi, vì hai bên là ruộng đồng. Chỉ cần hơi sơ ý một chút sẽ có thể trượt chân ngã xuống ruộng và dính đầy bùn ngay.  

 

Hai thân binh và hai thành vệ đi theo sau nàng, thân binh nói: “Công chúa, để thuộc hạ cõng công chúa đi nhé?”  

 

Thẩm Nguyệt giữ được thăng bằng khá giỏi, dưới đất có trơn cũng không dễ dàng bị ngã: “Ta thế này vẫn còn đi đường nhỏ được, nếu để ngươi cõng thì cả hai sẽ càng khó đi hơn đó”.  

 

Tình hình hiện tại đúng là như vậy, thân binh bèn không nói thêm nữa.  

 

Thôn dân dẫn đường vốn đã quen đi lại dưới con đường trơn trượt vì mưa này, cuối cùng cả đoàn coi như thuận lợi đi qua con đường.   

 

Đi qua con đường ruộng nhỏ này là một ngã rẽ.  

 

Thân binh hỏi: “Thôn của các ngươi ở đâu vậy?”  

 

Thôn dân chỉ vào phía sau dốc núi của bên kia ngã rẽ: “Vòng qua sườn núi kia là đến”, hắn ta vô cùng thấp thỏm nói: “Làm khổ công chúa và quan gia đích thân đến thôn của tiểu nhân, tiểu nhân thật sự...”, hắn ta gãi đầu, mãi không nói được từ gì phù hợp.  

 

Thẩm Nguyệt nói: “Phải diệt trừ tận gốc ôn dịch lần này, nếu mặc kệ thôn của các ngươi thì dịch bệnh vẫn sẽ truyền nhiễm ra ngoài, những nỗ lực trước đó sẽ biến thành con số không hết, cho nên ngươi cũng đừng thấy khó xử”.  



Nếu trời không mưa thì đường đến thôn cũng không quá xa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK