Lần này xem như ta thua, lần sau ta nhất định sẽ trả lại.
Ngọc Nghiên ở bên cạnh lại bắt đầu nhắc nhở: "Công chúa, nô tùỳ thấy Tô đại nhân tâm cơ rất sâu, công chúa đừng để bị hắn lừa gạt. Hôm nay hắn đã đe dọa nô tỳ, chứng tỏ hắn thật sự không phải là người tốt. Lần sau công chúa vẫn nên ít gặp hắn thì tốt hơn".
Thẩm Nguyệt thở dài, nhưng nàng đã đồng ý hai ngày sau mời Tô Vũ ăn cơm. Không biết phải đến lúc nào thì mới có thể ít lui tới gặp hắn?
Sau khi tắm rửa xong Thẩm Nguyệt lên giường nằm.
Ngọc Nghiên vén chăn bông, sau khi làm ấm giường xong liền nói: "Công chúa đừng suy nghĩ nhiều, người nghỉ ngơi sớm đi".
"Ngươi cũng đi ngủ đi".
Thẩm Nguyệt xoay người đối diện với Bắp Chân, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Bắp Chân rồi ôm nó vào lòng.
Đèn trong phòng không được tắt, vẫn chiếu sáng như trước giờ vẫn vậy.
Thẩm Nguyệt tháo cây sáo trúc ra khỏi thắt lưng rồi nghịch nó trong lòng bàn tay.
Nàng vuốt ve những hoa văn khắc trên cây sáo trúc, sau đó lại có một số chuyện xưa bất giác hiện lên trong trí óc của nàng.
Chuyện liên quan đến sáo trúc cũng liên quan đến Tô Vũ.
Quả thật là đêm nay quá tối cho nên khi Tô Vũ ôm chặt nàng trong ngõ nhỏ thì nàng mới có tâm trạng hoảng loạng bối rối.
Giờ nghĩ lại, cảm giác đó đã nguội đi không ít.
Nhưng nó vẫn khiến hơi thở của Thẩm Nguyệt có chút nghẹn lại.
Trong vô thức, những ngón tay của nàng dùng sức nắm chặt lấy cây sáo trúc. Khi nàng nhắm mắt lại, nàng đã đẩy tất cả những hình ảnh hỗn loạn đó ra khỏi tâm trí.
"Ta không biết có phải thật hay không, không thể hấp tấp vọng động".
Có lẽ là do quen biết đã lâu cho nên trong nàng mới dần dần hình thành một thói quen.
Nàng đối với cái ôm của hắn dường như đã dần dần hình thành nên một loại tâm lý ỷ lại.
Bởi vì mỗi một lần, hắn đều luôn xuất hiện bên cạnh nàng.
Cho dù nàng có thật sự nghiện nó thì cũng chẳng liên quan gì đến tình cảm nam nữ.
Thẩm Nguyệt thậm chí còn không biết chính mình muốn gì thì làm sao biết được Tô Vũ muốn gì.
Đối với nàng mà nói thì hắn chắc chắn là một bãi mìn, hoặc là nơi có giăng lưới điện và đề tấm biển "Nơi này có điện, nguy hiểm cấm vào". Nếu như nàng biết khôn thì nàng phải nhanh chóng lùi lại, không bao giờ tiến thêm dù chỉ một bước.
Thậm chí chỉ một bước nhỏ thôi cũng không được.
Nàng nói với chính mình rằng: “Thẩm Nguyệt ơi Thẩm Nguyệt à, làm bạn thì được, nhưng tuyệt đối không thể coi là thật. Người như hắn luôn chuẩn bị mê hoặc ngươi bất cứ lúc nào, một khi ngươi buông lỏng cảnh giác, sẽ trúng ngay phải bẫy của hắn”.
Thời gian hai ngày đủ để Thẩm Nguyệt bình tĩnh hơn khá nhiều.