Ngu ngốc thì vẫn hoàn ngu ngốc, mấy ngày trước Thẩm Nguyệt là kích động vì không chịu được tin nàng ta lấy Tần Như Lương nên mới làm loạn hôn lễ. Bây giờ đến thuốc bổ và thuốc phá thai còn không phân biệt được thì đúng là đáng đời mất đi nghiệt chủng trong bụng!
Liễu Mi Vũ điên cuồng suy nghĩ rằng Thẩm Nguyệt không nên quay về mới phải, nàng và nghiệt chủng kia cũng không được phép tồn tại!
Tốt nhất là uống thuốc phá thai xong thì một xác hai mạng, cả nhà cùng vui!
Liễu Mi Vũ nhanh chóng mang đường về. Thẩm Nguyệt vui vẻ mỉm cười nhận lấy đường như một kẻ ngốc, nhìn Liễu Mi Vũ đích thân bỏ đường vào trong chén.
Liễu Mi Vũ không nhịn nổi nụ cười nữa rồi. Uống đi, uống nhanh lên, để cho đứa con kia của ngươi chết từ trong trứng nước đi!
Nàng ta đoan trang đứng ở bên cạnh, muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó thì mới đã nghiền, bình ổn cảm xúc bị nhục nhã của hôm trước.
Thẩm Nguyệt khuấy hai cái, đột nhiên hỏi: “Thuốc này là bổ gì vậy?”
Liễu Mi Vũ sửng sốt, nhìn sang Tần Như Lương. Tần Như Lương ra hiệu, bảo nàng ta nói bừa là được.
Trước mắt, tất cả đều coi Thẩm Nguyệt như kẻ ngốc của ngày xưa.
Liễu Mi Vũ bèn thuận miệng nói: “Chắc là bổ khí huyết đó, công chúa mang thai cho nên cần bồi bổ mà”.
Thẩm Nguyệt bèn đưa thìa cho Liễu Mi Vũ, chuẩn bị há miệng uống.
Liễu Mi Vũ rất tự nhiên duỗi tay ra nhận.
Thẩm Nguyệt nhìn bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng ta, nói một cách khó hiểu: “Thế à, sao ta có cảm giác ngươi cũng cần bồi bổ nhỉ”.
Nói xong, Thẩm Nguyệt đột nhiên kéo tay giữ chặt cổ tay của Liễu Mi Vũ, làm cho cái thìa rơi xuống đất. Liễu Mi Vũ không kịp trở tay, đã bị Thẩm Nguyệt giật tới, sau đó cằm bị nắm chặt.
Động tác như nước chảy mây trôi, khiến người ta không kịp phòng bị.
Thẩm Nguyệt vẫn lí trí mà bình tĩnh đến đáng sợ như cũ, mắt nàng tối sầm, không hề có nửa phần ngu dại.
Liễu Mi Vũ trừng mắt. Nàng ta không kịp phản ứng đã bị Thẩm Nguyệt lạnh lùng đổ thẳng chén thuốc đen đặc kia vào miệng!
Thẩm Nguyệt nhếch miệng, coi nàng như kẻ ngốc đúng không? Lấy thuốc phá thai ra lừa nàng là thuốc bổ đúng không?
Trước kia nàng hèn mọn, nhỏ bé, nhưng nàng đã không còn là Thẩm Nguyệt của ngày xưa nữa rồi!
Thử tiếp tục ức hiếp nàng xem, sẽ không một ai có được kết cục tốt đâu!
Liễu Mi Vũ thân thể yếu ớt, hành động ngang ngược của Thẩm Nguyệt đang có xu thế áp đảo nàng ta.
Nàng ta căn bản không thể phản kháng nổi, dùng những móng tay nhọn cắm loạn vào mu bàn tay của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt giống như không hề biết đau, gương mặt không cảm xúc như cũ.
Thẩm Nguyệt phát hiện ra, thân thể này của nàng còn quyết đoán, cứng cỏi mà tràn đầy khí lực hơn cả tưởng tượng, thể chất cực kỳ tốt, giống như được rèn luyện từ nhỏ vậy.
Đòn phủ đầu này có tốc độ còn nhanh và mạnh hơn cả dự liệu của nàng, khiến cho Tần Như Lương đứng ở cửa cũng không kịp phản ứng.
“Thả ra… ưm…”, Liễu Mi Vũ giãy dụa.
Có một chút thuốc đã chảy vào trong miệng nàng ta, một chút thì chảy ra ngooài.
Đến lúc Tần Như Lương giận dữ tiến tới thì bát thuốc tràn đầy đã trông thấy đáy.
Thẩm Nguyệt bắt lấy cằm của Liễu Mi Vũ, không chịu buông tay, hơn nữa còn nắm chặt hơn. Sau đó nàng vân vê chén thuốc trống không rồi ném xuống mặt đất phía Tần Như Lương.
Ánh mắt của nàng rất lạnh, cũng rất ác, khác hẳn lúc bình thường.
Tần Như Lương nhất thời kinh ngạc, âm thầm hít một hơi.