Tô Vũ trầm giọng hỏi: “A Nguyệt, nhất định phải như thế sao?”
Nụ cười trên môi Thẩm Nguyệt nhạt đi, nàng cụp mắt không muốn nhìn hắn nữa, thản nhiên đáp rằng: “Ta nhớ rằng ta đã nói với ngươi rất rõ ràng, sau này ta không muốn trông thấy ngươi nữa”.
“Ta cũng nhớ rằng, ngươi nói ngươi ghét ta”.
“Vậy ngươi còn ở đây làm gì? Bây giờ chẳng phải ngươi nên ở nhà bầu bạn cùng mỹ nhân sao?”
Tô Vũ đáp: “Nếu cô thực sự không muốn thấy ta thì đừng tới những nơi như thế này nữa, nếu không lần sau ta sẽ còn đến”.
Thẩm Nguyệt phì cười: “Bất kể ngươi có đến hay không, điều này liên quan gì tới ta. Nhưng nếu ngươi đến rồi thì hãy chơi cho tận hứng”.
Nàng điềm tĩnh đi ngang qua người hắn: “Ngươi ở cứ đây vui vẻ nhé, ta không phụng bồi nữa”.
Tô Vũ quay lưng lại với nàng: “Liên Thanh Châu, đưa nàng về”.
Bước chân của Thẩm Nguyệt dừng lại, đột nhiên âm thanh của nàng trở nên rất trầm: “Ngươi càng nhúng tay vào chuyện của ta như vậy, ta chỉ càng thấy chán ghét ngươi”.
Sắc mặt của Tô Vũ không chút gợn sóng: “Vậy ư, nhưng ta quản nhiều quen rồi, đại khái không thể thu tay được nữa”.
Thẩm Nguyệt không nấn ná thêm, ra khỏi cửa là rời đi ngay.
Một mình Tô Vũ đứng lặng bên bàn, cúi đầu nhìn chén trà đã nguội trên bàn, sau đó thò ngón tay trắng nõn mân mê nắp đậy của hũ đựng rượu.
Rượu trong hũ đầy ắp, chưa được chạm tới.
Hắn lầm bầm tự nói: “A Nguyệt, có phải ta từng khiến nàng thích nhiều bao nhiêu thì bây giờ khiến nàng căm ghét bấy nhiêu”, hắn nhếch môi thành nụ cười nhạt: “Nếu là như thế, kể ra cũng tốt”.
Nói xong, hắn khẽ phất tay áo, hũ rượu đổ đầy ra bàn.
Chất lỏng lập tức tràn ra, thấm ướt tay áo của hắn.
Điều này cũng khiến người hắn dính mùi rượu nồng đậm.
Tô Vũ phất tay áo, xoay người ra khỏi phòng.
Trong Sở Ngọc lâu có công tử tiến tới tiễn hắn ra ngoài.
Hắn không cần phải giấu giấu giếm giếm, cho dù ra vào nơi này bị người quen trông thấy cũng chẳng sao cả.
Đối với hắn mà nói, danh tiếng đã thành ra thế này rồi, hắn không quan tâm liệu nó có tệ hơn được nữa không.
Tô Vũ bước đến cửa, nghe công tử trắng trẻo bên cạnh dịu dàng nói: “Công tử đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến”.
Tô Vũ dừng chân trước cửa, nghiêng người nhìn vị công tử kia, sau đó ánh mắt bình thản của hắn đảo tới thắt lưng người đó.
Trên thắt lưng của vị công tử này treo một tấm thẻ bài bằng gỗ, một mặt viết tên, một mặt viết bảng hiệu của Sở Ngọc lâu để tỏ rõ thân phận.
Tô Vũ lấy ra một đĩnh bạc đặt vào tay của công tử: “Có thể tặng thẻ bài cho ta không”.
Công tử nhận được ngân lượng nên mỉm cười vui vẻ, lấy thẻ bài trên thắt lưng xuống đưa cho hắn: “Công tử thích thì cứ lấy đi là được”.
Thẻ bài giắt trên hông ở Sở Ngọc lâu này cũng chẳng phải thứ gì quý hiếm, công tử trong lâu làm mất cũng có thể bù lại.