Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khoảng thời gian đó, Hạ Du đã cho người gửi thư mời Thẩm Nguyệt đến nói chuyện. Chỉ là Thẩm Nguyệt bận chăm sóc cho Tần Như Lương cho nên vẫn chưa bước ra khỏi cửa.

 

Sau khi tình hình của Tần Như Lương dần ổn định, Thẩm Nguyệt mới nhớ ra rằng nàng đã lâu không gặp Hạ Du.

 

Nghe nói Hạ Du đã nhậm chức ở lễ bộ, Thẩm Nguyệt không muốn gây rắc rối cho hắn ta cho nên không hề đi tìm hắn ta.

 

Bây giờ Hạ Du đã chủ động hẹn nàng, nàng nghĩ nếu như Hạ Du không có chuyện gì quan trọng muốn nói thì hắn ta sẽ không mạo hiểm hẹn nàng ra ngoài.

 

Bởi vì hiện tại không ai muốn có liên hệ với nàng cả.

 

Hôm đó Thẩm Nguyệt ra khỏi chủ viện, để tránh tai mắt, nàng đã bí mật ra ngoài bằng cửa hông.

 

Nàng vốn tưởng rằng vừa ra khỏi cửa vẫn sẽ có kẻ theo dõi mình.

 

Nhưng không ngờ rằng nàng đi cả một đoạn dài cũng không phát hiện phía sau có người theo dõi.

 

Kì quái, đám người theo dõi nàng hôm nay đều lười biếng bỏ việc hay sao?

 

Nhưng không có ai theo dõi cũng tốt, đỡ mất công Thẩm Nguyệt phải cắt đuôi bọn chúng.

 

Nàng nhanh chóng bước vào một tửu lâu quen thuộc, sau đó đi thẳng lên tầng 2, đẩy cửa bước vào một gian phòng riêng.

 

Đây là nơi mà trước đây nàng và Hạ Du từng hẹn gặp nhau, chỉ cần Hạ Du nhắc đến chỗ cũ thì nàng liền biết là nơi này.

 

Vừa ngẩng đầu lên thì nàng đã nhìn thấy Hạ Du ngồi trong gian phòng, bên cạnh có trà và rượu.

 

Hạ Du nói: "Bây giờ muốn gặp cô một lần cũng khó, mau tới đây ngồi đi".

 

Hắn ta đưa cho Thẩm Nguyệt một chén rượu, muốn Thẩm Nguyệt làm ấm người trước, nhưng Thẩm Nguyệt lại bưng một chén trà nóng lên uống.

 

Hạ Du nâng ly uống một hớp rượu, liếc nhìn nàng nói: “Ta quên mất, bây giờ không có Đại học sĩ, cô cũng sẽ không uống rượu ở ngoài”.

 

Thẩm Nguyệt khẽ cười nói: “Hết cách rồi, sau khi uống rượu xong rồi chịu thiệt hai lần, ta không dám uống nhiều nữa”.

 

Mặc dù Thẩm Nguyệt không nói rõ nhưng chỉ qua mấy câu thôi là có thể cảm nhận được sự thay đổi vùn vụt của Hạ Du thay trong thời gian ngắn như vậy.

 

Trong quá trình xuôi nam vừa rồi, nếu nói hắn ta chín chắn hơn nhưng không mất bản tính hào sảng thì bây giờ có vẻ hắn ta cũng chẳng còn cảm giác sạch sẽ, tươi sáng như trước nữa.

 

Dường như hắn ta đã lột xác hoàn toàn, không còn một vết tích gì của ngày trước nữa.

 

Ai trong họ cũng đều có bí mật cần che giấu, có thể đây cũng là một cách Hạ Du ngụy trang và bảo vệ bản thân.

 

Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi thế nào, nghe nói ngươi làm quan rồi, vẫn suôn sẻ chứ?”

 

Hạ Du nói: “Mọi thứ đều rất thuận lợi! Trước đây ta không cảm thấy gì, hóa ra làm quan lại thích như thế. Mặc dù hiện tại bị Hạ Phóng chèn ép trên mọi phương diện nhưng chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó ta cũng sẽ chèn ép người khác như thế thì trong lòng không còn cảm thấy mệt nữa”.

 

Hắn ta đến cửa gọi tiểu nhị mang thức ăn vào.

 

Đợi hắn ta ngồi xuống lần nữa, Thẩm Nguyệt hơi lo lắng nói: “Hạ Du, tự lượng sức mà tiến”.

 

Nàng biết Hạ Du quay lại là vì muốn trả thù nhưng nếu dùng bất cứ giá nào để đối phó với kẻ địch, dù đạt được mục đích thì đến cùng còn lại điều gì?

 

Hạ Du rót thêm trà cho Thẩm Nguyệt nói: “Cô không cần lo cho ta, ta rất ổn. Ta cũng sẽ tự lượng sức, yên tâm đi, ta sẽ không làm mấy việc ngu ngốc như trước nữa”.

 

Thẩm Nguyệt nói: “Vậy hôm nay ngươi tìm ta làm gì? Có việc gấp à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK