Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thấy nàng kiên trì như vậy, Hạ Du cũng không cưỡng cầu nữa.  

 

Hắn, Thẩm Nguyệt cùng thủ thành vẫn đứng trên bờ quan sát, những thân binh chèo thuyền xuống nước kia mới thực sự vừa vất vả vừa khó chịu mà.  

 

Xác chuột được vớt lên sau đó bị tạt dầu, châm một mồi lửa đốt sạch.  

 

Mùi thịt cháy hòa cùng mùi thối rữa càng khiến người ta kinh tởm hơn.  

 

Trên đường trở về, tâm tư Thẩm Nguyệt vừa chuyển liền nhìn hướng Hạ Du hỏi: “Ai nói với ngươi là ta sợ chuột?"  

 

Nàng không nhớ bản thân sợ thứ này, càng không nhớ mình từng biểu hiện ra nét hoảng sợ trước mặt Hạ Du.  

 

Hạ Du tùy tiện đáp: “Là Tô Vũ nói”.  

 

Không biết vì sao trái tim Thẩm Nguyệt bất ngờ đập chệch một nhịp, có lẽ là vì lần này trong chớp mắt nhìn thấy nhiều chuột chết như vậy nên mới đặc biệt mẫn cảm chăng?  

 

Thật lâu sau, Thẩm Nguyệt mới nghe thấy giọng nói nhẹ bẫng của bản thân: “Chàng ấy nói thế nào?”  

 

“Lần trước khi ở thành Vân, ta bắt gặp hắn đang bắt chuột vào ban đêm. Hắn nói rằng cô sợ chuột, sợ chúng ồn ào khiến cô khó vào giấc”.  

 

Gương mặt Thẩm Nguyệt thoắt cái tái mét.  

 

Hạ Du nói tới đây cũng nhận ra có gì đó không ổn liền quay đầu nhìn Thẩm Nguyệt, mấp máy miệng hỏi: “Không lẽ cô… không sợ chuột à?”  

 

Thẩm Nguyệt siết chặt các ngón tay thành nắm đấm, đầu ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay đau nhói khiến nàng tỉnh táo hơn. Nàng hít thật sâu hai hơi, thản nhiên nói: "Không, ta khá sợ chuột”.  

 

Hạ Du không thể giải thích thở phào nhẹ nhõm.  

 

Lần trước Tô Vũ cũng chỉ bắt được vài con chuột, mà trước mắt lại chết chìm nhiều chuột như vậy, trong lòng hắn thầm nghĩ hai chuyện này chắc không có quan hệ gì với nhau.  

 

Sau đó chuyện chuột chết được giấu kín, không được tiết lộ ra ngoài để khỏi khiến lòng dân hoang mang.  

 

Tiếp đó họ bắt đầu tiến hành làm sạch nguồn nước, trong thời gian này, thủ thành cũng ra lệnh cho tất cả người dân không được uống nước trực tiếp từ sông Tương.  

 

Sông Tương vốn có khả năng tự thanh lọc, không tới vài ngày mùi hôi đã tiêu tán, Thẩm Nguyệt lại yêu cầu thủ thành mở cống nước cho nước sông cuồn cuộn chảy vào.  

 

Miễn là nước trước xô đi nước sau tràn tới trong lành, rất nhanh nước sông liền có thể được lọc sạch.  

 

Đồng thời thủ thành cũng thường xuyên dẫn người men theo bờ sông kiểm tra tình hình sông Tương, để xem có chuột chết dạt xuống từ hạ du nữa hay không.  

 

Sau đó hiện tượng này cũng chấm dứt.  

 

Bệnh dịch trong thành về cơ bản đã được xác định, là bệnh dịch hạch.  

 

Thẩm Nguyệt lại bận rộn tập hợp tất cả các thầy thuốc trong thành để phối chế thuốc chữa bệnh.  

 

Thuốc này cũng cần được thử nghiệm nhiều lần mới có thể tìm ra hiệu quả trị liệu tốt nhất.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK