Họ đi lên đỉnh núi, ngắm nhìn cảnh tượng từ chân núi kéo dài đến phía xa xôi.
Càng đi lên đỉnh thì càng thấy lạnh.
Trên đỉnh núi này có thể thấy rõ ràng thay đổi của bốn mùa trong năm.
Tuyết đọng trên đỉnh núi, ngắm tuyết trong tiết trời hạ thu đúng là một trải nghiệm mới.
Khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ lên được đỉnh núi thì cũng thấy được hoàng hôn, trời chiều chậm rãi chìm xuống, nhuộm đỉnh núi tuyết trắng thành màu đỏ vàng, trông vô cùng diễm lệ.
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi.
Không khí rất mát mẻ.
Nàng hỏi: “Tô Vũ, chàng dẫn ta đến đây làm gì?”
“Ngắm cảnh”, hắn thản nhiên nói: “A Nguyệt, Tần Như Lương khiến nàng có tâm sự à? Nàng lo cho hắn ta?”
Thẩm Nguyệt hỏi: “Ta không nên lo cho hắn ta sao? Có lẽ là không nhỉ”.
Nàng ngồi xuống mỏm đá lạnh, híp mắt nhìn ánh chiều tà phía xa xa.
Ráng chiều mê hoặc lòng người, nhưng rơi lên mặt thì lại bớt đi chút ấm áp.
Thẩm Nguyệt nhìn Tần Như Lương thì sẽ nhớ lại thiếu niên điển trai dưới ánh dương ngày xưa, mặt nở nụ cười, hái quả hạnh cho nàng ăn.
Cuối cùng, thiếu niên dắt tay thiếu nữ xinh đẹp đó rời đi, khiến nàng khóc đến đau lòng.
Còn cả lúc trong cung máu chảy thành sông, hắn ta hóa thân thành bộ dáng cao lớn mạnh mẽ, cúi đầu nhìn nàng với ảnh mắt mất kiên nhẫn và thương xót.
Đó vốn thuộc về ký ức của Thẩm Nguyệt trước kia. Thẩm Nguyệt khi ấy thực sự thích Tần Như Lương.
Hôm nay Thẩm Nguyệt bị quá khứ năm xưa ảnh hưởng, có chút cảm khái.
Tô Vũ chậm rãi ngồi xuống cạnh Thẩm Nguyệt, nói: “Nàng lo lắng cho hắn ta quá thì ta cũng sẽ ghen đó”.
Thẩm Nguyệt chống cằm, cười mà như không cười: “Bây giờ đã ghen rồi, sau này quay về Đại Sở phải làm sao bây giờ? Chúng ta là phu thê, trên đường về còn phải chăm sóc hắn ta nữa, còn phải tỏ vẻ ân ái, thậm chí đến tối còn phải ngủ chung…”
Thẩm Nguyệt chưa nói dứt lời thì Tô Vũ đã thình lình kéo nàng vào lòng, ôm chặt nàng.
Thẩm Nguyệt nằm trong ngực Tô Vũ, lòng bàn tay nắm lấy vạt áo hắn, cau mày nói: “Ta sẽ không thể tùy ý ngắm cảnh với chàng như trước, cũng không thể để chàng ôm ta. Trước đó ta không nghĩ đến hóa ra đây cũng là một kiểu giày vò”.
“A Nguyệt, không riêng gì nàng cảm thấy vậy đâu”.
Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Trước kia Thẩm Nguyệt yêu Tần Như Lương tha thiết, nhưng nàng không biết luôn có một người ở sau lưng mình, chăm sóc bảo vệ mình, thực sự là có phúc không biết hưởng”.
Vài ngày sau, tuy rằng Tần Như Lương chưa khỏi hẳn nhưng vẫn có thể lên đường bình thường.
Bọn họ ở lại hành cung trên núi đã quá lâu, phải về Đại Sở sớm thôi.