Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trước đây nàng ta chưa bao giờ mặc y phục nam nhân ra đường.  

 

Thẩm Nguyệt nghiêm túc dặn dò: "Ngẩng đầu cao lên, bây giờ ngươi là nam nhân thì sợ cái gì, đừng cố tỏ ra đoan trang hiền thục, ngươi có đi hai hàng trên phố cũng không có vấn đề gì".  

 

Ngọc Nghiên dần dần buông lỏng dưới sự hướng dẫn của Thẩm Nguyệt, lúc này nàng ta mới nhận thấy không còn nhiều người nhìn nàng ta một cách kỳ lạ nữa thì liền trở nên vui vẻ, muốn đi thế nào thì đi. Lúc nàng ta còn là nữ nhân thì có nhiều quy tắc trói buộc, bây giờ đã không còn nữa, đúng là tự do chưa từng thấy.  

 

Nàng ta giống như con ngựa bị đứt dây cương, không thể dừng lại được.  

 

Cả hai đi bộ đến tận hiệu thuốc mà Hương Lăng đã nhắc đến tối hôm qua.  

 

Con phố này khá vắng vẻ, chỉ lác đác vài người đi bộ qua lại.  

 

Những khu dân cư trong kinh cũng chia làm năm bảy loại, khu phố này nằm ngoài rìa kinh thành cho nên không phồn hoa náo nhiệt bằng những nơi khác.  

 

Thẩm Nguyệt đứng trước cửa hiệu thuốc, cánh cửa hiệu thuốc đang đóng chặt, tấm ván cửa cũ kỹ bụi bặm, trong góc còn có mạng nhện đóng dày đặc.  

 

Có vẻ như hiệu thuốc này đã lâu không mở cửa buôn bán.  

 

Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên lại cùng nhau đi tìm chỗ ở của đại phu, nơi đó nằm trong một ngõ nhỏ rách nát, Ngọc Nghiên đi thẳng đến ngôi nhà cuối ngõ thì dừng lại.  

 

Kết quả, bọn họ gõ cửa một hồi nhưng không có ai trả lời.  

 

Thẩm Nguyệt đẩy cửa, phát hiện ra rằng cửa không khóa nên nàng có thể dễ dàng đẩy mở ra.  

 

Nàng thận trọng nhấc chân bước vào.  

 

Bên trong là một cái sân nhỏ, một gian phòng khách và hai gian phòng ngủ không có một bóng người.  

 

Nếu nhìn vào lớp bụi bám trên bàn ghế thì có thể thấy rằng nơi đây đã không có người ở trong mấy ngày nay.  

 

Ngọc Nghiên nhanh chóng nói: "Công chúa, chẳng lẽ ông ta nghe được tin tức gì đó nên đã bỏ trốn rồi?"  

 

Thẩm Nguyệt đứng trong phòng khách nhìn xung quanh, tầm mắt hướng vào trong góc, ở nơi đó có những vết đỏ sẫm hơi mờ giống như những vết rỉ sét lâu ngày không được tẩy rửa.  

 

Thẩm Nguyệt nói: "Có lẽ không phải vậy, Hương Lăng không kịp đi mật báo, hơn nữa chắc chắn đã nhiều ngày nay không có ai sống ở đây. Nếu  như ông ta nghe được tin tức rồi bỏ trốn thì sao đồ đạc trong phòng cũng không được dọn đi, mấy món đồ có giá trị vẫn còn nguyên ở đây?"  

 

Nói đoạn Thẩm Nguyệt lại nheo mắt rồi nhếch miệng cười: "Hơn nữa, ở chỗ mà ngươi đứng còn có một vũng máu kìa Ngọc Nghiên".  

 

Nàng vừa dứt lời thì Ngọc Nghiên đã sợ hãi kêu lên một tiếng rồi nhảy ra khỏi chỗ mình đứng.  

 

Trong khi Thẩm Nguyệt nở nụ cười thì Ngọc Nghiên tức giận nói: "Chuyện đến nước này rồi mà công chúa còn có tâm tình đùa giỡn!"  

 

Cuối cùng, cả hai tiếp tục tìm kiếm trong sân cũng không tìm thấy gì.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK