Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Vậy sao ngươi không cho ta về?”  

 

“Đại khái là chưa đến lúc”.  

 

Trong buổi chầu sáng nay, chuyện công chúa Tĩnh Nguyệt mất tích cũng không thể che giấu được, Tần Như Lương bị hoàng đế mắng cho mướt mặt. Hoàng đế yêu cầu Tần Như Lương nhất định phải tìm được tung tích của công chúa.  

 

Sống hay chết thì cũng phải đưa ra được một câu trả lời.  

 

Nếu không cứ không rõ tung tích thế này thì sao hoàng đế có thể yên tâm.  

 

Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên cần phải bố trí thủ vệ trong kinh một lần nữa.  

 

Thẩm Nguyệt nhếch môi, híp mắt dò xét Tô Vũ: “Ngươi thừa nhận đi, ngươi có ý khác nữa đúng không”.  

 

Hai người đứng trong đình viện, rừng trúc xào xạc sau lưng, khẽ tạo ra tiếng gió. Tô Vũ chắp tay sau lưng, nhìn người phụ nữ bụng bự trước mặt.  

 

Thẩm Nguyệt nhích về phía hắn, khẽ ngửi mùi của hắn, lại tự tin tràn đầy: “Ngươi coi ta là kẻ ngu à. Đây là mùi trầm hương, không thể thay đổi, nhưng nếu xịt vào thân thể mỗi người thì khí tức sẽ khác biệt, không phải cùng một mùi trầm hương nữa. Mùi trầm hương mà ta ngửi được đêm đó chính là mùi trên người ngươi!”  

 

Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Vũ: “Lần trước ngươi không trả lời ta, nhưng lần này có giỏi thì trả lời đi, đúng hay không?”  

 

Tô Vũ nhìn nàng thật lâu rồi cười nói: “Ngay cả mùi trên người ta thế nào mà cô cũng nhớ rõ, có phải là cô luôn nhung nhớ ta, có ý với ta đúng không?”  

 

Thẩm Nguyệt cười khẩy: “Tô Vũ, nói lại cho rõ, là ngươi đi vào phòng ta, bắt ta ở nhà của ngươi, ta nên hỏi ngươi câu này mới đúng”.  

 

Tô Vũ híp mắt.  

 

Thẩm Nguyệt liếc hắn, không tim không phổi hỏi: “Có phải ngươi thích ta không?”  

 

Tô Vũ buồn cười nói: “Nếu thế thật thì cô định làm gì?”  

 

Thẩm Nguyệt bật cười: “Hừ, nói như thật ấy nhỉ, chưa nói đến ta đang là phụ nữ có thai, nếu dáng vẻ ta xinh đẹp thì còn được, nhưng giờ dung mạo ta đang bị hủy, đầu óc ngươi có phải… Ui cha, đau quá, con mẹ nó chứ!”  

 

Thẩm Nguyệt còn chưa nói xong thì đã phẫn nộ giơ tay che mặt. Lúc nhìn Tô Vũ thì hắn đã cầm vết sẹo giả của nàng trên tay.  

 

Tô Vũ tràn đầy ý cười, thừa dịp nàng không chú ý thì xé hết số sẹo giả còn lại.  

 

Gương mặt hoàn hảo của nàng đã lộ ra trước mắt Tô Vũ.  

 

Tô Vũ hỏi: “Xấu chỗ nào? Ta thấy cô nhìn rất được mà”.  

 

“Mẹ nó, sao ngươi lại biết?”  

 

Tô Vũ chậm rãi nói: “Bởi vì dược cao mà Liên Thanh Châu đưa cho cô là do ta phối. Sẹo này làm không thật chút nào, để lần sau ta làm cho cô mấy cái”.  

 

Thẩm Nguyệt kinh ngạc vô cùng, nói vậy thì y thuật của người này đúng là hơn hẳn trình độ của đại phu bình thường.  

 

Thẩm Nguyệt lấy lại sẹo giả, thuần thục dán lại lên mặt, hừ một tiếng: “Người vừa đẹp trai lại giỏi y thuật như ngươi mà thật sự thích ta thì chẳng phải ta rất lời hay sao? Đừng vội, chờ ta đẻ con xong thì sẽ bao nuôi ngươi nhé”.  

 

“Ta đắt lắm đấy”.  

 

“Không sợ, ta sẽ cố gắng kiếm tiền.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK