Tề phi nheo mắt nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, ngươi nhất định muốn chống lại ta sao?”
Thẩm Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng ta nói: "Chính Tề phi nương nương muốn rút hết cung nhân đi, bây giờ ngũ hoàng tử tự mình té ngã thì lại đi trách người khác. Bắp Chân mới hơn một tuổi, ngũ hoàng tử thì đã năm sáu tuổi, nương nương cảm thấy con trai ta có thể làm cho ngũ hoàng tử bị thương hay sao?"
Tề phi quát: "Thẩm Nguyệt! Ngươi có tư cách gì mà dám nói chuyện với bổn cung như vậy!"
“Ta cũng là một người mẹ, xin Tề phi nương nương phân rõ phải trái”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ của mấy đứa trẻ không nên quá coi trọng, trẻ con đánh nhau một chút cũng là chuyện bình thường, Tề phi nên bỏ qua thì tốt hơn".
Tề phi chỉ vào bộ dạng của ngũ hoàng tử lúc này rồi nói: "Ngươi xem ngũ hoàng tử thành ra thế này mà còn bảo là chuyện nhỏ?"
Thẩm Nguyệt híp mắt, nhẹ giọng nói: "Vậy lúc nãy ngũ hoàng tử muốn đẩy con trai của ta xuống hồ ta cũng có thể xem là cố ý giết người sao?"
Tề phi tức giận run lên, quát: "Con trai ta còn nhỏ không biết gì, sao có thể cố ý giết người, tiện nhân nhà ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!"
“Trẻ con không biết gì cũng không có nghĩa là nó muốn làm gì thì làm”, Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: “Mặc dù như thế nào thì cũng phải có người lớn dạy dỗ mà, đúng không?”
“Ý của ngươi là do bản cung xúi giục?”, Tề phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: "Cho dù không phải nương nương xúi giục thì cũng là bởi vì nương nương quản giáo không nghiêm, hơn nữa chính nương nương là người muốn để hai đứa trẻ chơi với nhau một mình không người trông coi. Ngũ hoàng tử tự té ngã không phải là lỗi của Bắp Chân mà là lỗi của nương nương đã thất trách".
“Con trai ta bị ngã mà ngươi còn dám trách ta?”, Tề phi tức giận đến mức như sắp nổ tung.
Thẩm Nguyệt nói: “Từ đầu đến giờ ta đều thuận theo ý của nương nương, nếu như ta là nương nương thì ta sẽ mau chóng dẫn ngũ hoàng tử trở về mời thái y, nếu không cứ để ngũ hoàng tử mất máu như vậy thì sẽ phiền toái lắm. Nương nương làm mẹ mà lại để cho sự tức giận của mình lấn át, không để ý đến sống chết của con trai mình hay sao?"
Tề phi lúc này mới nghĩ tới ngũ hoàng tử, nàng ta quay đầu nhìn thoáng qua ngũ hoàng tử, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia tái nhợt đến đáng sợ thì vừa tức vừa lo như lại bất lực. Cuối cùng nàng ta đành phải phất tay áo, sai cung nhân nhanh chóng mang ngũ hoàng tử trở về cung mời thái y.
Trước khi đi, Tề phi còn liếc Thẩm Nguyệt một cái, nghiến răng nói: "Ngươi chờ đó cho ta!"
Sau đó, Tề phi mang theo ngũ hoàng tử và cung nhân của mình tức giận bỏ đi. Thẩm Nguyệt đứng dưới mái hiên, nét mặt bình tĩnh nhìn bọn họ đi lên cây cầu gỗ nhỏ.
Thôi thị nói: “Xem thái độ của Tề phi thì chỉ sợ nàng ta sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng".
Thẩm Nguyệt xoay người trở lại thư phòng, nàng thấy Bắp Chân còn ngồi ở trên thảm trong thư phòng, Ngọc Nghiên thì đang quỳ ở bên cạnh dùng khăn nóng lau vết mực trên tay cho nó.