Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “A Nguyệt, có muốn nhìn con trai không?”  

 

Thẩm Nguyệt cố hết sức gượng dậy, đáp: “Vừa hay y thuật của ngươi cao siêu, ngươi giúp ta nhìn con trai ta xem, sao thằng bé lại không khóc?”  

 

Hóa ra mấy ngày nay tuy rằng Thẩm Nguyệt đã ngủ thiếp đi nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện hàng ngày giữa Thôi Thị và Ngọc Nghiên.  

 

Nàng lúc đó cũng chỉ có thể lo lắng suông.  

 

Lần đầu tiên Thẩm Nguyệt nghiêm túc quan sát đứa bé nằm trong tã lót này.  

 

Thằng nhỏ nhắm chặt hai mắt, không thèm quan tâm tới ai.  

 

Thẩm Nguyệt nhìn bé, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc mũi nhỏ tới đôi mắt của bé rồi bất giác bật cười.  

 

Chỉ cần có thể thấy bé bình an tất cả những giày vò mà nàng phải gánh chịu trước đây đều đáng giá.  

 

Khi đôi mắt Thẩm Nguyệt đong đầy dịu dàng dõi theo đứa bé, Tô Vũ cũng đang nhìn nàng thật sâu.  

 

Tô Vũ nói: “Thằng bé vẫn còn nhỏ, tạm thời nhìn không ra có gì bất thường, ngày sau từ từ quan sát thôi”.  

 

“Lỡ như thằng bé sinh ra có bệnh gì đó không được chữa trị kịp thời thì phải làm sao?”  

 

“.... Không khóc chưa chắc đã là có bệnh, đứa bé còn quá nhỏ, không thể dùng thuốc được”.  

 

Thẩm Nguyệt không còn cách nào khác đành từ bỏ, sau khi chơi đùa với chân tay bé con một hồi tinh thần của nàng rõ ràng tốt hơn nhiều, nàng liếc mắt nhìn Tô Vũ hỏi: “Ngươi có phải là nên rời đi rồi không?”  

 

Tô Vũ mỉm cười: “Ta vốn còn muốn ngồi thêm một lát”.  

 

“Ngươi không sợ tối nào cũng chạy tới phủ tướng quân sẽ bị người khác phát hiện và cho rằng chúng ta đang yêu đương vụng trộm sao?”  

 

Tô Vũ đáp: “Cùng lắm thì ta chịu trách nhiệm với cô là được”.  

 

Ngoài miệng nói vậy nhưng Tô Vũ vẫn đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nói: “Nghỉ ngơi cho tốt đi”.  

 

Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn bước ra khỏi phòng.  

 

Hắn nhàn nhã thong thả, bước chân không nhanh không chậm, giống như đang ra vào ngôi nhà của chính mình, hoàn toàn không có chút dấu hiệu của có tật giật mình.  

 

Thôi Thị tiễn Tô Vũ ra ngoài.  

 

Đến cổng ngoài viện bà ta hạ giọng nói: “Đại nhân, nô tì có nghe ngóng được vài chuyện, nhị phu nhân của phủ tướng quân bị bệnh nặng, đại phu nói rằng cần phải có nhau thai làm thuốc dẫn, vào ngày công chúa trở dạ, nhau thai liền bị tướng quân lấy đi cho nhị phu nhân chữa bệnh rồi”.  

 

Ngày thứ hai, Ngọc Nghiên đến hầu hạ từ sớm, ân cần hỏi: "Công chúa, hôm nay người có cảm thấy tốt hơn chút nào không?”  

 

Thẩm Nguyệt nhìn Ngọc Nghiên đáp: “Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi”.  



Ngọc Nghiên nhìn vẻ mặt ốm yếu của công chúa nhà mình, cổ họng chợt nghẹn ngào, nàng ta cố nén chua sót chỉ cố gượng cười đáp: “Chỉ cần công chúa có thể tỉnh lại, nô tỳ sẵn sàng làm bất cứ việc gì”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK