Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vũ đang cúi người xuống, chậm rãi tháo dây lụa buộc trên chân ra.  

 

Hạ Du trợn mắt nói: “Cứ thế để nàng ta đi à?”  

 

Tô Vũ đứng lên, bình thản như không có chuyện gì: “Lòng nàng ấy không ở đây, lần này diễn lố quá rồi, không để nàng ấy đi còn có thể làm gì”.  

 

Tần Như Lương nói: “Lần này nàng ấy đi thì sau này rất khó rời kinh, ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu bây giờ đi ngăn lại vẫn còn kịp”.  

 

“Mẫu tử tâm tư tương thông, nàng ấy không buông bỏ Bắp Chân xuống được”, Tô Vũ lạnh nhạt lướt nhìn căn phòng bừa bộn, thở dài: “Nếu cuối cùng vẫn mất đi Bắp Chân thì đúng là mất mát quá lớn. Lần này suýt đốt cháy căn phòng, lần sau không để ý, chẳng biết nàng ấy còn có thể làm ra chuyện gì. Thôi vậy, để nàng ấy đi đi”.  

 

Dù lúc đầu đã biết Thẩm Nguyệt đang diễn kịch nhưng Tô Vũ vẫn bị nàng làm cho mềm lòng.  

 

Hắn không nỡ nhìn nàng đau lòng bật khóc, thật ra hắn cũng không muốn Thẩm Nguyệt cứ phải day dứt nhớ nhung đến Bắp Chân trong phần đời còn lại.  

 

Có lẽ Thẩm Nguyệt nói đúng, lần này đến kinh thành quả thật rất mạo hiểm nhưng mọi thứ vẫn còn có thể cố gắng cứu vãn, nếu ban đầu đã trốn tránh thì đến cả cơ hội cũng chẳng có.  

 

Đợi đến khi hoàng đế thật sự dùng mạng sống của Bắp Chân để uy hiếp trực diện thì nàng nên lựa chọn thế nào?  

 

Chi bằng để nàng đi...  

 

Thẩm Nguyệt vội vàng giục ngựa chạy về kinh thành, nàng không dám thả lỏng cảnh giác, chỉ sợ sau khi Tô Vũ tỉnh dậy không thấy mình thì hắn sẽ đuổi theo.  

 

Nhưng Thẩm Nguyệt đã đi hai ngày rồi mà vẫn không thấy có người đuổi theo.  

 

Nhưng sao Tô Vũ có thể yên tâm để một mình nàng lên đường, chẳng qua là hắn lặng thầm nấp ở nơi nàng không thể phát hiện, lén đi theo mà thôi.  

 

Gấp rút lên đường vài ngày, Thẩm Nguyệt không biết mệt mỏi.  

 

Con đường dưới chân ngày càng rộng, người đi đường cũng đông hơn các nơi khác.  

 

Thẩm Nguyệt từ từ đến gần, cổng thành vừa ngước mắt lên đã thấy cánh cổng cao vời vợi, nàng bất giác cảm thấy hơi hoảng hốt.  

 

Trước đó nàng bước qua cổng thành, sau khi ra ngoài trời cao biển rộng, mà bây giờ nàng lại muốn vào trong đó, bên trong bốn bề đều như ngục tù.  

 

Nhưng cuối cùng cũng đã đến kinh thành.  

 

Trong Ngự Thư Phòng, hoàng đế đang phê chuẩn một đống tấu chương trên bàn.  

 

Thị vệ bên ngoài vội vàng chạy vào báo tin: “Bẩm Hoàng thượng, Tĩnh Nguyệt công chúa đã về kinh, vừa vào cổng thành”.  

 

Lúc này thân tín bên cạnh hoàng đế – Hạ Phóng cũng ở đó.  

 

Tay đang cầm tấu chương của hoàng đế cũng cứng lại: “Bây giờ người đang ở đâu?”  

 

Thị vệ nói: “Sau khi vào thành, công chúa đã quay về phủ đại tướng quân trước rồi”.  



Hạ Phóng ở bên cạnh tức giận nói: “Nếu chỉ có một mình nàng thì tại sao không giết ở cổng thành, đánh chết vì tội làm loạn triều cương?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK