Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Điều khiến mọi người mừng vui chính là số người chết vì bệnh dịch hạch trong thành kể từ đó đã giảm đi tương đối.  

 

Mọi thứ đang phát triển theo hướng tích cực.  

 

Chỉ là Thẩm Nguyệt bận tối mày tối mặt cũng không nguyện ý nghỉ ngơi, gương mặt nàng vô cảm, trong đôi mắt long lanh như ngọc lưu ly dường như không có kỳ tia cảm xúc nào, nhưng lại như hàm chứa ngàn vạn tâm tư rối vò.  

 

Thẩm Nguyệt không quên mang thuốc đến cho Tần Như Lương, đây là phương thuốc mới được pha chế, hiệu quả cũng tốt hơn lần trước, nhưng lại không thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh dịch.  

 

Tô Vũ nói: "Để đó cho ta”.  

 

Sau đó Thẩm Nguyệt dừng lại trước thềm cửa, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Tô Vũ mang thuốc vào cho Tần Như Lương uống.  

 

Đợi Tần Như Lương uống xong, Thẩm Nguyệt khàn giọng nói: “Tô Vũ, chàng ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với chàng”.  

 

“Được”.  

 

Thẩm Nguyệt đứng ở hành lang một hồi, ngoành đầu liền thấy Tô Vũ đang thong thả ra khỏi phòng bước tới.  

 

Có thể nhìn ra hắn cũng rất mệt mỏi, hắn đang cố hết sức giữ mạng cho Tần Như Lương, không để tình trạng bệnh trong khoảng thời gian này của hắn chuyển biến xấu, nếu không lập tức tìm được thuốc chữa cũng có thể không cứu nổi nữa.  

 

Thẩm Nguyệt động động cổ họng, lúc này có vài lời không có cách nào hỏi ra khỏi miệng chỉ đành nói: “Ta tìm được nguyên nhân rồi, có một số lượng lớn chuột chết đuối trôi trên sông ngoài thành, bệnh dịch đang lây lan chính là dịch hạch”.  

 

Nàng nhìn chăm chú gương mặt của Tô Vũ, không muốn bỏ sót bất kỳ dấu vết thay đổi nào trên đó.  

 

Nàng muốn phát hiện chút gì từ trong đó, nhưng lại sợ tìm ra thứ gì.  

 

Chỉ là phản ứng của Tô Vũ cũng giống như trong dự đoán của nàng, không có quá nhiều dao động.  

 

Có lẽ trên thế gian này có cực ít sự việc có thể dấy lên sóng to gió lớn trong lòng hắn.  

 

Đây chính là Tô Vũ.  

 

Hắn nheo mắt cân nhắc một lúc: "Thì ra là vậy, e rằng mưa lớn làm ngập ổ chuột rồi, nếu đã biết rõ nguyên nhân, tuỳ bệnh hốt thuốc cũng dễ dàng hơn”.  

 

Thẩm Nguyệt luôn tin tưởng lời Tô Vũ.  

 

Từ trong lời nói của hắn không nghe ra bất kỳ điểm nghi vấn nào cho thấy hắn cùng chuyện này có can hệ.  

 

Nàng đương nhiên cũng hy vọng, chuyện này không dính dáng tới hắn. Bây giờ Tô Vũ đã nói như vậy thì nàng đành ép buộc bản thân không suy nghĩ sâu xa nữa.  

 

Chỉ không biết nàng có thể đè nén những suy nghĩ lung tung này được bao lâu.  

 

Thẩm Nguyệt gật đầu, tùy ý đáp: “Do đó ta muốn thảo luận với chàng một chút về phương thuốc”.  

 

Tô Vũ hỏi: “Tìm được thuốc tốt rồi sao?”  

 

Thẩm Nguyệt nói một lượt phương thuốc mà bản thân cùng các đại phu trong thành đã phối chế, bởi vì không thể triệt để trừ tận gốc dịch bệnh nên chắc chắn phải có chỗ cần cải thiện.  



Nàng cũng muốn biết ý kiến của Tô Vũ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK