Thôi thị ý thức được bản thân bị ám hại.
Bà ta bèn đứng đầu giường, hất một chậu nước lạnh xuống cho Ngọc Nghiên tỉnh dậy.
Ngọc Nghiên nặng nề bật dậy, xoa huyệt thái dương đang đau vì căng cứng, hoảng sợ nói: “Có chuyện gì vậy?”
Thôi thị nghiêm giọng nói: “Mau dậy đi, công chúa gặp chuyện rồi”.
Ngọc Nghiên vừa nghe, lập tức đứng dậy chạy đến phòng của Thẩm Nguyệt, thấy toàn thân Thẩm Nguyệt đỏ lên, vết máu bên tay áo pha lẫn, lập tức tái mặt hỏi: “Công chúa bị sao vậy?”
Thôi thị nói: “Công chúa trúng thuốc, chưa nói gì vội, việc cấp bách là phải giúp công chúa bài xuất dược liệu, ngươi ở đây đi, ta gọi người tới giúp”.
“Được, được, nhị nương mau đi đi!”, Ngọc Nghiên khóc nức nở, lau đi nước đọng trên mặt.
Thôi thị quay lại nhìn Ngọc Nghiên, nghiêm giọng nói: “Ngọc Nghiên, ngươi phải nhớ là không cho bất kỳ ai đến gần công chúa nửa bước, ngươi nhất định phải bảo vệ được công chúa”.
Ngọc Nghiên gật đầu, run rẩy nói: “Nhị nương yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi công chúa nửa bước, ai cũng không được phép tiến gần!”
Ngọc Nghiên hoảng loạn, thấy trên giường chỉ có một mình Thẩm Nguyệt, không khỏi hỏi: “Đứa bé đâu rồi? Bắp Chân đâu rồi?”
Thôi thị quay đầu đi ra: “Ở chỗ Triệu thị, ta đến ôm về”.
Tiếng khóc của đứa bé vang lên từ căn phòng của Triệu thị.
Thôi thị đá bay cửa phòng của Triệu thị, dưới ánh đèn mờ mịt, thân thể Triệu thị run lên bần bật. Bà ta đang che miệng Bắp Chân lại để Bắp Chân không khóc nữa.
Bắp Chân yếu dần, tiếng khóc cũng giảm đi, nhưng Triệu thị không dám sơ xuất, một mực không buông tay.
Đến khi thấy Thôi thị đi vào Triệu thị đã biết chuyện tối nay thất bại.
Tướng quân và công chúa không thể thành đôi.
Thôi thị mặc kệ tình cảm ngày thường, tát vào mặt Triệu thị, nói: “Công chúa chưa từng bạc đãi ngươi mà ngươi lại dám làm ra chuyện hạ lưu bẩn thỉu như thế!”
Triệu thị không dám đánh trả.
Thôi thị đoạt lấy Bắp Chân, thấy Bắp Chân bị che miệng đến xanh mặt, vội vàng vỗ lưng bé cho thuận khí.
Tiếng khóc của Bắp Chân rất to và rõ, Thôi thị dỗ một hồi rồi nói: “Bắp Chân ngoan, không sao rồi, nhị nương sẽ đi tìm người chữa trị cho mẹ của Bắp Chân nhé, đừng khóc”.
Bắp Chân giống như hiểu được lời Thôi thị nói, dần ngưng lại tiếng khóc.
Thôi thị lạnh lùng nhìn Triệu thị rồi nói: “Nếu ta đến muộn nữa thì Bắp Chân sẽ bị ngươi bịt mồm đến chết đấy! Đến lúc ấy ngũ mã phanh thây ngươi cũng không bồi thường được tội lỗi của ngươi đâu! Ngươi tốt nhất là ở trong phòng này đi, chờ ngày mai công chúa khỏe lại rồi xử lý ngươi!”
Thôi thị lạnh lùng quay đi, mặc kệ Triệu thị ngã dưới đất. Sau khi sắp xếp cho Bắp Chân xong, khóa cửa phòng Triệu thị lại rồi Thôi thị mới đi bẩm báo cho Tô Vũ.
Lúc Tô Vũ đến thì Thẩm Nguyệt vẫn còn đang mơ hồ.