Đúng lúc đó, bà chủ nhà ở bên trong nghe thấy tiếng động ngoài sân liền đi ra xem thử chuyện gì.
Nào ngờ lại phát hiện ra hai người lạ ở cửa nhà mình.
Chủ nhà vừa sợ vừa hoảng, đang định hô to.
Chỉ cần bà ta la một tiếng thì chắc chắn Thẩm Nguyệt và Tô Vũ sẽ bị người bên ngoài phát hiện.
Thẩm Nguyệt giơ tay ra dấu “suỵt” với chủ nhà. Tô Vũ nhanh tay lấy ra một thỏi bạc sáng lóe đưa ra trước mắt chủ nhà.
Chủ nhà hiếm khi nhìn thấy thỏi bạc nào lớn tới vậy, lập tức nuốt xuống những âm thanh đang chuẩn bị thốt ra.
Bà ta nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cánh cửa của tiểu viện cũng không cách âm, bởi vậy chủ nhà lập tức đoán ra đôi nam nữ này đang trốn tránh ai đó.
Thấy hai người là trai tài gái sắc, coi bộ không giống người xấu, chủ nhà từng bước đi tới chỗ họ, Tô Vũ đưa thỏi bạc trong tay cho bà ta, sau đó chủ nhà lại khẽ khàng đi về phòng.
Chủ nhà vừa đóng cửa xong thì không để ý tới họ nữa, cứ tùy ý Tô Vũ và Thẩm Nguyệt đứng trong sân nhà, giả bộ như chẳng hay biết gì hết.
Thẩm Nguyệt im lặng nhìn Tô Vũ, Tô Vũ cũng rũ mắt nhìn nàng, hắn thấy nàng thở phào một hơi.
Sau đó Thẩm Nguyệt nghe thấy người ở bên ngoài nói một câu: “Ở đây không có ai!”
Tiếng bước chân bên ngoài nhỏ dần.
Trải qua một phen hú vía, Thẩm Nguyệt thấy hơi sợ hãi.
Nếu vừa nãy Tô Vũ cứ thế mà bay qua tường rời đi thì chỉ e giờ phút này, hai người bọn họ không thể ở bên nhau được nữa.
Tô Vũ nói: “Mặc dù có chút mạo hiểm nhưng để giữ nàng ở bên ta thêm một lần, thế cũng đáng lắm”.
Thẩm Nguyệt chợt nhận ra, có lẽ mỗi khoảnh khắc gặp nhau thế này trong tương lai đều sẽ phải tiến hành trong lén lút.
Vừa nãy, vì không biết nên nói gì hay làm gì nên hình như họ đã lãng phí vài giây phút quý báu không dễ gì mới có được.
Rõ ràng nàng rất nhớ hắn nhưng tại sao lại không thể thốt thành lời? Vì cớ gì cứ phải tự mình ngẫm nghĩ tới lui trong lòng?
Tâm trạng này… dù rõ ràng nàng rất muốn cho hắn biết rằng bọn họ sẽ chẳng thể nào sống cùng nhau giống như khi ở ngoài thành trước kia, thời gian đối với họ là một thứ gì đó vô cùng xa xỉ nhưng cớ sao nàng vẫn kìm nén, vẫn muốn giấu kín nỗi lòng?
Thẩm Nguyệt tựa cả người lên cánh cửa, im lặng nhìn Tô Vũ, nghe âm thanh đang gào thét trong lòng mình, cuối cùng làm theo những gì trái tim mách bảo, nàng nghe thấy mình đột nhiên nói với Tô Vũ: “Ta nhớ chàng”.
Tô Vũ sững sờ.
Sau khi thổ lộ nỗi lòng mình, Thẩm Nguyệt mới cảm thấy, hóa ra nói thành lời cũng không khó như những gì nàng đã nghĩ, tựa như khi hé ra một khe hở nhỏ thì nỗi nhớ nhung cũng theo đó mà tuôn trào ra ngoài.
Nàng nheo mắt, mỉm cười với Tô Vũ, cả hơi thở lẫn giọng nói đều run run: “Tô Vũ, ta nhớ chàng lắm! Chắc chắn chàng không biết, ngay cả khi nằm mơ ta cũng nhớ tới chàng”.