Nàng gào khóc: “Tô Vũ, chàng nhất định phải nhớ cho rõ, rút lại cái chân đã bước vào Suối Vàng đó cho ta”.
Giữa nàng và Tô Vũ tồn tại chân tình thật sự và nỗi buồn vô hình.
Chỉ là mọi người còn không kịp tỏ vẻ ngạc nhiên, đại tướng quân lập tức cõng Tô Vũ lên, nhanh chóng chạy xuống núi, vượt qua cầu Thiên Tiệm Tác, đưa họ về trong hành cung.
Trong hành cung có thái y, họ chắc chắn sẽ cố gắng cứu chữa cho hắn.
Thẩm Nguyệt quay lại khi vừa mới rời khỏi hành cung vào buổi sáng khiến nhiều người hoảng hốt.
Nàng bị thương nhẹ, trên cánh tay có mấy vết xước khá rõ và vài vết chém, sau khi rửa vết thương, cung nhân đến bôi thuốc cho nàng.
Nàng phất tay cho cung nhân rời đi, lảo đảo ra ngoài, tiện tay túm lấy một người hỏi: “Tô Vũ đang ở đâu?”
Người bị nàng túm lấy không ai khác chính là Lục hoàng tử mới vừa gặp hai ngày trước.
Đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt của Thẩm Nguyệt, Lục hoàng tử cảm thấy khá ngạc nhiên, vội vàng giơ tay lên chỉ về một hướng.
Sau đó Thẩm Nguyệt buông đối phương, thất thần chạy về phía đó.
Lục hoàng tử quay đầu lại nhìn bóng lưng nàng, khác với vẻ ngây thơ vừa rồi, hắn ta lộ ra vẻ mặt thích thú.
Tĩnh Nguyệt công chúa này hình như quan tâm sứ thần cùng đi với mình hơi quá mức.
Tô Vũ vẫn còn đang ở trong biệt viện trước đó, lúc này thái y đang bao quanh hắn.
Thẩm Nguyệt đứng ngoài cửa, toàn thân cứ như bị rút cạn sức lực.
Khi nhìn thấy người đàn ông sắc mặt tái nhợt đến mức không còn chút máu nằm trên giường, nàng gần như không có can đảm bước vào.
Hắn nhắm chặt đôi mắt, làn da trắng đến mức trong suốt, bên mặt có vết thương nhỏ để lộ vết máu màu đỏ, dường như đó là màu sắc duy nhất trên người hắn.
Vết thương ở sau lưng Tô Vũ rất nặng, dù sao hắn cũng đã chịu đựng trọng lượng của tảng đá lâu như thế, nói là máu thịt lẫn lộn cũng là nhẹ rồi, sau lưng chống đỡ vật nặng dẫn đến phần xương trước ngực cũng bị gãy hai cái.
Trong tình huống nguy cấp như thế, Tô Vũ đã cắn răng chịu đựng, sử dụng sức lực cả người, dù hộc máu cũng phải nuốt ngược lại.
Vết thương của hắn không chỉ là vết thương ngoài da, rất còn thể là đang tổn thương ở trong phổi nữa.
Với tình trạng hiện nay, chỉ riêng vết thương ngoài da nặng cũng đã có thể khiến hắn mất mạng rồi.
Thái y vừa xử lý vết thương vừa lắc đầu thở dài khi nói những điều này.
Lúc này phía sau bỗng vang lên giọng nói: “Để ta”.
Thái y vừa xoay người thì đã bị Thẩm Nguyệt đẩy ra, nàng ngồi xổm xuống bên giường Tô Vũ, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn, ngón tay đặt lên mạch.
Mạch đập của hắn yếu đến mức lúc cảm nhận được, lúc lại không.