Thẩm Nguyệt nói: "Ta chỉ tiện đường mua được mà thôi".
Tô Vũ đứng ở khung cửa trong chốc lát rồi hơi nhướng mày nói: "Ta phải đi tắm, nàng muốn vào cùng không?"
Thẩm Nguyệt đen mặt từ chối: "Không cần, chàng chỉ cần cởi y phục cũ ra đưa cho ta đem vứt bỏ là được rồi".
"Cởi ngay tại đây sao?"
Thẩm Nguyệt lúng túng.
Ngay sau đó, Tô Vũ liền mỉm cười rồi nhỏ giọng quyến rũ nói: "Nàng vào trong đi, ta sẽ cởi hết ra đưa cho nàng".
Thẩm Nguyệt nghiêm mặt nói: "Tô Vũ, đừng dụ dỗ ta".
Tô Vũ hắng giọng, cố nén nụ cười rồi nói nhỏ: "Nếu như ta thật sự dụ dỗ nàng thì nàng sẽ ăn thịt ta sao? Ta thấy dạo gần đây lá gan của nàng rất lớn".
Thẩm Nguyệt mím môi, quay đầu rời đi, kiên quyết nói: "Tô Vũ, cứ đợi đấy, ta sớm muộn gì cũng sẽ ức hiếp được chàng".
Tô Vũ dựa vào cửa nhìn theo bóng lưng đang chạy trốn của nàng, chậm rãi nói: " Ta đây lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng. Có điều nhanh như vậy mà nàng đã không còn hiền lành khiến cho ta cảm thấy có chút không quen. Bộ y phục bẩn này ta có thể tự mình giải quyết sau".
Thẩm Nguyệt quay lưng về phía hành lang gấp khúc và biến mất trong nháy mắt.
Nụ cười trên gương mặt Tô Vũ cũng tắt dần, ngay khi gió thổi qua thì liền biến mất.
Tần Như Lương đi ra ngoài, liếc nhìn thấy Tô Vũ đứng bên khung cửa liền lạnh lùng nói: "Ngươi không cho nàng quay về kinh, nếu như có chuyện không hay xảy ra với Bắp Chân thì nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi".
Tô Vũ phất tay áo, xoay người đi vào phòng, nhẹ giọng nói: "Điều đó không phải cũng hợp ý của ngươi hay sao?"
Sau này Thẩm Nguyệt không xen vào chuyện y phục của Tô Vũ nữa, Tô Vũ đã nói sẽ tự giải quyết mà nàng còn muốn giúp hắn làm những việc này thì có phải là quan tâm thái quá rồi hay không?
Nếu như để Hạ Du biết được điều này thì hắn ta chắc chắn sẽ cười nhạo nàng.
Thậm chí ngay cả việc mua y phục cho hắn thì nàng cũng phải lén lút mua.
Sau khi Hạ Du trở lại thì Thẩm Nguyệt không chủ động đến cửa phòng Tô Vũ nữa.
Dù sao nếu như thái độ của Thẩm Nguyệt đối với Tô Vũ quá khác biệt thì Hạ Du và Tần Như Lương sẽ sinh nghi, cho rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra trong sơn động vào hôm trước.
Ừm, đúng là đã có chuyện xảy ra, nhưng cũng không hoàn toàn xảy ra.
Thẩm Nguyệt lắc đầu, ảo não gõ lên trán rồi tự nhủ: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy hả?"
Không ngờ Thẩm Nguyệt lại tình cờ bắt gặp Hạ Du đang ôm y phục bẩn của Tô Vũ vào ban đêm.
Thẩm Nguyệt ngẩn người, Hạ Du ngẩng đầu nhìn thấy nàng thì cũng ngẩn người.
Hạ Du nói: "Muộn như vậy mà cô còn chưa ngủ sao?"
“Ngươi đang làm gì vậy?”, Thẩm Nguyệt nheo mắt hỏi.
Hạ Du thản nhiên nói: "Đại học sĩ bảo ta đi đốt y phục bẩn của hắn".
Tô Vũ không muốn đưa cho nàng mà lại đưa cho Hạ Du?
Thẩm Nguyệt không tin tưởng liền hỏi: "Là Tô Vũ đưa cho ngươi sao?"