Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “So với điều này, cô không yên tâm rằng Tần Như Lương sẽ truy cứu tại sao cô đi cả đêm không về, hay là không yên tâm vì qua đêm ở bên ngoài với ta hơn?”  

 

Thẩm Nguyệt nghẹn họng: “Ta và Tần Như Lương có cuộc sống riêng, hắn ta lấy đâu ra tư cách chất vấn ta?”  

 

Tô Vũ cười cười: “Vậy là không yên tâm qua đêm bên ngoài cùng ta rồi”.  

 

Thẩm Nguyệt buồn bực: “Tại sao ngươi giỏi đổi đề tài như vậy chứ?”  

 

Tô Vũ chậm rãi đáp: “Trước đây ta từng nói bên ngoài thành có một sư phụ làm mộc, hôm nào đó sẽ dẫn cô đi xem thử. Nếu ta không nhớ nhầm, hình như cô đồng ý rồi”.  

 

Thẩm Nguyệt sững người: “Ngươi nói rằng sư phụ dạy ngươi điêu khắc ở ngay trong thôn này?”  

 

Tiến vào thôn, nghe được âm thanh chó sủa từ đầu thôn vọng tới, gà vịt về chuồng, còn cả tiếng gia chủ đứng dưới mái hiên cao giọng quát tháo.  

 

Tô Vũ gõ cửa một viện tử.  

 

Người mở cửa là một bà lão với mái tóc bạc phơ.  

 

Trông có vẻ như người này rất quen thuộc với Tô Vũ, trông thấy Tô Vũ đến, vội vàng mời hắn và Thẩm Nguyệt vào trong.  

 

Thẩm Nguyệt vừa bước qua viện tử đã thấy nơi nào cũng là hoa văn được chạm trổ tinh xảo, chắc hẳn vị sư phụ này tuổi đã cao, mỗi ngày dùng chúng để luyện tay nghề.  

 

Bà lão nói, điêu khắc chính là tình yêu trọn đời của sư phụ, ông ấy từng nhận khá nhiều đồ đệ, nhưng không một ai vừa kiên trì vừa có trình độ cao như Tô Vũ, bởi thế hắn rất được sư phụ yêu mến.  

 

Sau khi biết tình hình của Thẩm Nguyệt, bà lão dẫn nàng tới một căn phòng để thay áo vải sạch sẽ.  

 

Thẩm Nguyệt vừa thay y phục xong, búi tóc lên, bước ra ngoài, bà lão cứ nhìn nàng chằm chằm, không ngừng gật đầu đầy vui mừng mà cảm thán: “Đúng là một đứa trẻ ngoan!”  

 

Sau đó Thẩm Nguyệt sờ sờ mó mó nhìn nhìn ngó ngó trong viện tử, vô cùng tò mò.  

 

Tô Vũ và sư phụ làm mộc đang trò chuyện trong sảnh chính.  

 

Sư phụ nhìn Thẩm Nguyệt trong viện tử, chòm râu bạc phơ thoáng rung lên: “Mấy năm trước ngươi bằng lòng theo ta học thứ kỹ nghệ này, nói là muốn khắc một món quà tặng người ta, là tặng cho đứa trẻ đó sao?”  

 

Tô Vũ dùng thân phận vãn bối khiêm nhường và hiền hòa ngồi ngay ngắn trên nệm ngồi, nhìn bức tượng gỗ trong tay sư phụ mà nói: “Để sư phụ chê cười rồi”.  

 

“Ta nhớ năm đó khi mới học, vật đầu tiên mà ngươi chạm khắc là một con búp bê, đã đem tặng cho người ta chưa?”  



Tô Vũ khẽ cười, trong ánh mắt lộ vẻ chua chát: “Khi ấy học nghệ chưa thông, khắc không đẹp lắm, sau đó nàng trả lại ta rồi”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK