Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhát kiếm gần ngay trước mặt kia còn chưa kịp hạ xuống đã thình lình được Thẩm Nguyệt đỡ lấy. Tô Vũ ngoái đầu nhìn lại, thấy Thẩm Nguyệt sóng vai cùng mình, thanh kiếm trong tay cắm thẳng vào cơ thể của tên sát thủ.  

 

Trong ánh mắt nàng tràn ngập vẻ kiên định và lạnh lùng, thứ chất lỏng ấm nóng dính dớp kia chảy ra, dính đầy vào đôi tay nàng.  

 

Vài ba sát thủ còn lại tập trung ở chỗ Tô Vũ, không ai tấn công Hạ Du từ phía mạn sườn nữa, thế nên Thẩm Nguyệt không thể trơ mắt nhìn Tô Vũ một mình chiến đấu, thậm chí nàng không thể chịu nổi khi mũi kiếm của sát thủ chạm tới góc áo của Tô Vũ…  

 

Tô Vũ nói, nếu nàng dùng chiêu thức cứng nhắc và cố định sẽ dễ dàng bị kẻ địch tìm thấy kẽ hở, chỉ có thay đổi liên tục mới có thể đánh bại kẻ địch.  

 

Khi ấy nàng dùng chiêu thức loạn xạ theo bản năng mà thân thể chỉ dẫn, trông có vẻ như múa kiếm lung tung, nhưng lại cùng Tô Vũ đẩy mấy tên sát thủ đến mức không còn đường lui.  

 

Sau cùng tất cả chết dưới lưỡi kiếm.  

 

Cho dù những tên sát thủ này buông tay giữa chừng, Tô Vũ cũng không thể nào để chúng sống sót trở về.  

 

Nếu chúng đã trông thấy phương diện mà hắn không muốn cho ai biết, chỉ còn đường chết. Nếu không để lại những tên sát thủ này quay về kinh thành, hậu hoạn khôn lường.  

 

Thế nhưng không ai biết, khi Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đang hợp lực giết nốt vài tên còn lại, một tên sát thủ đang nằm trên nền đất đột nhiên hồi quang phản chiếu, không biết có phải đã trù tính trước hay không, nhân lúc Thẩm Nguyệt và Tô Vũ không rảnh tay chú ý tới bên này, bao nhiêu chú ý của Hạ Du và Thanh Hạnh bị tình hình chiến đấu thu hút.  

 

Tên sát thủ nằm trên nền đất đó lặng lẽ mò tới thanh kiếm bên tay.  

 

Bàn tay gã khẽ nhếch lên, cầm lấy thanh kiếm, nhắm vào Hạ Du rồi lập tức phóng ra.  

 

Hạ Du hoàn toàn không phát giác, thế nhưng vì thân kiếm nằm chéo nên ánh trăng hắt lên thân kiếm tạo ra phản quang rất nhạt.  

 

Thanh Hạnh hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, mặt mũi khiếp hãi.  

 

Trong khoảnh khắc đó, thanh kiếm sắc bén đã rời khỏi tay của sát thủ, bắn thẳng về phía Hạ Du.  

 

Có lẽ vì khí thế quá mức đáng sợ nên Hạ Du quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, hình ảnh lưỡi kiếm lọt vào đồng tử của hắn ta, càng lúc càng gần.  

 

Hắn ta nín thở, quên mất là bản thân phải tránh đi.  

 

Trong đầu hắn ta vô thức bật ra một giọng nói - trốn không thoát rồi.  

 

Hạ Du đờ đẫn đứng ở đó, Thẩm Nguyệt ngoái đầu trông thấy nên hét ầm lên với hắn ta, nhưng dường như hắn ta không nghe thấy, cơ thể rơi vào tình trạng đông cứng và tê liệt trước khi chết, không thể phản ứng được.  

 

Khi ấy Tô Vũ trở tay dùng một nhát kiếm đâm trúng vào lưng của tên sát thủ vẫn còn một hơi thở thoi thóp kia, triệt để kết thúc tính mạng của gã.  

 

Nhưng vẫn chậm một bước.  

 

Nơi sơn dã này yên tĩnh vô cùng.  

 

Nhưng đến cả hơi thở của chính mình, hắn ta cũng không nghe thấy.  

 

Cho đến khi “phụt” một tiếng.  

 

Giống như âm thanh lưỡi kiếm cắm vào da thịt cơ thể người.  

 

Trái tim Hạ Du chợt nảy lên, bỗng chốc hoàn hồn từ trong cảm giác sững sờ nghẹt thở kia.  

 

Lồng ngực Thẩm Nguyệt phập phồng, thần sắc thay đổi, hiện ra vẻ phức tạp khó lòng nắm bắt.  

 

 

 

Hạ Du nghĩ lần này mình chết chắc rồi, hắn ta rõ ràng nghe thấy tiếng kiếm đâm vào da thít nhưng lại không cảm thấy đau gì cả. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK