Hạ Du còn chưa nói được câu nào liền nghiêng đầu nôn mửa.
Binh lính phía sau muốn ra tay với Hạ Du, hắn ta giơ tay lấy ấn tín khâm ban đặt trước mặt các binh linh, khí tức không trôi chảy nói: “To gan! Bọn ta là khâm sai sứ thần triều đình phái tới đàm phán!”
Binh lính khó phân biệt thật giả, chỉ đành mời tướng quân giữ thành đến.
Tướng quân cũng không thể phân biệt thật giả, chỉ đành báo cáo lên cấp trên.
Mà Trấn Nam đại tướng quân cai quản quân biên giới tên là Triệu Thiên Khải, là võ trạng nguyên trong một năm Đại Sở tuyển võ, hoàng đế cực kỳ coi trọng.
Lần trước sau khi đánh một trận với Dạ Lương, hoàng đế liền phái ông ta ở lại trông coi thành Huyền, phong làm Trấn Nam đại tướng quân.
Bây giờ binh sĩ cửa thành không dám buông lỏng, ba người Thẩm Nguyệt vẫn còn ở dưới sự bao vây của các binh sĩ, đao kiếm chĩa vào.
Thẩm Nguyệt và Tô Vũ còn chưa nói gì, chỉ có Hạ Du mặt đầy tức giận.
Hắn ta đã nói thân phận rồi, mấy tên nhãi này lại còn vô lễ như vậy.
Thẩm Nguyệt nói: “Hạ Du, bình tĩnh chớ nóng vội, thời kỳ chiến loạn bọn họ cảnh giác phòng bị như vậy cũng không phải là xấu”.
Hạ Du nhanh chóng liếc mắt nhìn sang đầu người lìa khỏi thân ở bên cạnh, bây giờ ba người bọn họ vẫn đang đứng trong vũng máu, hắn ta không nhịn được buồn nôn một trận nói: “Sao mà không xấu được? Những người này mặc trang phục của Đại Sở ta, dựa vào đâu mà kết luận bọn họ vào thành chính là gian tế! Vừa rồi nếu không phải ta lấy ra ấn tín, e rằng ba người chúng ta sẽ bị coi thành gian tế xử tử tại chỗ!”
Thẩm Nguyệt ở kiếp này sinh ra trong thời đại hòa bình, chưa từng thấy tận mắt chiến tranh tàn khốc. Mà hôm nay nhìn thấy cảnh này trước mắt này đã khiến nàng kích động không nhỏ.
Nàng kiên nhẫn hơn Hạ Du, nhưng sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.
Cánh cửa thành này còn là cửa thành hướng về phía lãnh thổ Đại Sở, người vào thành còn bị đối xử nói vậy thì đừng nói đến tình hình trong thành, trên chiến trường.
Máu chảy thành sông, người bị thương vô số cũng là điều đương nhiên. Khi ở kinh thành nàng đã nghe nói, thu nhặt binh lính chết trận trên chiến trường đủ để lấp đầy cái hố chứa mấy chục ngàn người.
Có lẽ Hạ Du nói đúng, chém chết người ở cửa thành cực kỳ độc đoán và xem mạng người như cỏ rác, nhưng so sánh với chết trận trên chiến trường thì không đáng nhắc tới.
Còn không chờ Thẩm Nguyệt nói chuyện, từng tầng binh lính vòng ngoài vang lên một tràng âm thanh khinh miệt: “Thời kỳ chiến loạn, những người này không quan tâm gì đến chạy thoát thân, còn muốn chui vào trong thành này, không phải có ý đồ khác sao? Mặc kệ bọn họ có phải gian tế hay không, bổn tướng thà giết nhầm cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua một con cá lọt lưới nào!”’
Các binh lính phân tán ra hai bên, một người đàn ông trung niên quân trang áo giáp đi ra từ cửa thành.
Người này tâm cao khí ngạo, ngẩng đầu bước đi, hiển nhiên là một người chuyên quyền quá lâu ở biên ải. Ngay cả đối mặt với ba người Thẩm Nguyệt có khả năng là khâm sai triều đình phái tới cũng hoàn toàn không coi ra gì.
Trong mắt ông ta, đây chỉ là ba người yếu ớt chưa từng chịu khổ, cho nên ông ta không hề che giấu sự khinh bỉ trên mặt.