Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hoắc tướng quân không khuyên nổi nàng, Tô Vũ nhìn Thẩm Nguyệt đã mặc áo tơi mà nói: “Công chúa muốn đi, cứ để nàng ấy đi”.  

 

Thẩm Nguyệt mà đi thì tất nhiên Hoắc tướng quân phải phái người đi cùng. Tô Vũ sẽ đi cùng nàng, Hạ Du cũng không ở lại một mình trong thành.  

 

Khi đoàn người sắp xuất phát, ngựa cũng chuẩn bị xong, binh sĩ sẵn sàng đợi lệnh.  

 

Tần Như Lương cũng theo sau, nghiêm túc nói với Thẩm Nguyệt: “Ta đi cùng cô”.  

 

Thẩm Nguyệt quay đầu lại, loáng thoáng thấy một thứ khí chất cao quý không cho phép bất kỳ ai trái lời, nàng nhìn Tần Như Lương mà nhíu mày: “Vết thương chưa khỏi, ngươi muốn đi đâu? Ở yên đấy đi, không được đi đâu hết”.  

 

Tần Như Lương mím môi nhìn Tô Vũ: “Vậy tại sao hắn có thể đi?”  

 

Dưới màn mưa, thần sắc của Tô Vũ vẫn bình thản: “Tô mỗ bất tài, những ngày qua cố gắng dưỡng thương, thế nên phục hồi nhanh hơn Tần tướng quân một chút”.  

 

Tuy hắn nói như thế, nhưng Tần Như Lương đâu thể không hiểu được.  

 

Không dẫn hắn ta theo là bởi dẫn hắn ta đi rồi cũng vô dụng, hắn ta chẳng giúp được gì, ngược lại còn gây thêm phiền phức.  

 

Hắn ta siết chặt nắm đấm theo thói quen, nhưng hai tay chẳng thể nào siết lại được.  

 

Nếu hắn ta không chịu chữa khỏi đôi tay này, hắn ta chỉ có thể ăn không ngồi rồi tiếp tục vô dụng như vậy.  

 

Sau cùng Tần Như Lương đành trơ mắt nhìn họ cưỡi ngựa, giục ngựa ra khỏi thành, chạy tới điểm sạt lở.  

 

Thôn trang bị vùi lấp này nằm bên một con sông, muốn tiến vào đó, trước hết phải lội qua sông.  

 

Cho dù nước sông dâng cao lẫn cùng bùn đất, dòng chảy vẫn rất mạnh.  

 

Hoắc tướng quân tiên phong cưỡi ngựa qua sông.  

 

Con ngựa của ông ta là một con ngựa già, đã cùng ông ta chinh chiến sa trường, vô cùng ăn ý, bước chân vững vàng, nhưng vừa xuống sông đã chìm mất một nửa bắp chân xuống sông, dù có vững vàng đến mấy cũng phải lảo đảo mấy lần vì lực chảy của dòng nước.  

 

Sau khi sang đến bờ bên kia, Hoắc tướng quân quay đầu đợi những người khác.  

 

Hạ Du trấn tĩnh nói: “Ta đi trước, Thẩm Nguyệt đi sau ta, ta mở đường cho cô”.  

 

Con ngựa của Hạ Du cũng khá ngoan ngoãn, thế nên Hạ Du ra roi thúc ngựa xuống sông.  

 

Thẩm Nguyệt thấy hắn ta cứ lảo đảo mà cũng vã mồ hôi thay: “Hạ Du, ngươi cẩn thận đấy”.  

 

Cơ thể Hạ Du cứng đờ, không hề dám buông lỏng: “Yên tâm đi”.  

 

Đợi khi Hạ Du qua được một nửa, Thẩm Nguyệt cũng giục ngựa xuống sông.  



Nào ngờ Hạ Du vừa mới nói dứt câu, còn chưa tới bờ bên kia, con ngựa của hắn ta không biết đột nhiên vấp phải thứ gì, chân ngựa gập xuống, Hạ Du không kịp trở tay, bỗng chốc rơi khỏi lưng ngựa, ngã vào dòng sông. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK