Mấy người im lặng trong chốc lát, sau đó Tần Như Lương trầm giọng nói: “Tới rồi”.
Vừa nói, Tô Vũ đã dập tắt đống lửa, nói: “Tách ra đi về sau núi”.
“Thẩm Nguyệt thì sao?”, Tần Như Lương mím môi.
Tô Vũ đáp gọn lỏn: “Thẩm Nguyệt đi theo ta”.
Trong lòng Tần Như Lương không cam tâm nhưng cũng giống như trước không làm sao được.
Hạ Du nói: “Thẩm Nguyệt đi theo đại học sĩ thôi, như vậy sẽ an toàn hơn một chút”.
Khi lửa tắt Thẩm Nguyệt cũng đã tỉnh dậy, nàng ngồi trong góc, đôi mắt minh mẫn phản chiếu tia sáng rực bởi ánh sáng của tuyết bên ngoài.
Nàng không nói thêm gì nhiều.
Nàng đi theo Tô Vũ không chỉ hai người họ có thể đảm bảo an toàn hơn một chút mà Tần Như Lương cùng Hạ Du cũng vậy.
Người mà hoàng đế muốn diệt trừ nhất là nàng và Tô Vũ, nếu Tần Như Lương cùng Hạ Du hành động riêng rẽ trái lại sẽ không trở thành mục tiêu.
Vì vậy trước khi những người đó đến, Tần Như Lương cùng Hạ Du rất nhanh đã cùng nhau chạy về sau núi, mà Tô Vũ cũng nắm chặt tay Thẩm Nguyệt chạy đến đó.
Khi họ tách ra nàng vẫn có chút không yên tâm, nghiêm nghị nói: “Hạ Du, nếu đối đầu trực diện với họ, nhất định phải nhớ lấy bọc đánh vu hồi, không thể lấy cứng đối cứng, tính mạng là quan trọng nhất!”
Hạ Du và Tần Như Lương của hiện tại có thể không phải là đối thủ của chúng, bọn họ chỉ có thể trốn được liền trốn.
Hạ Du gật đầu: “Ta biết rồi”.
Tần Như Lương ngoảnh đầu nhìn nàng một cái thật sâu, mím môi nói: “Thẩm Nguyệt, mọi chuyện cẩn thận!"
“Nếu mọi người đều bình an vẫn sẽ tụ họp tại căn nhà gỗ nhỏ dưới chân núi”.
Nói xong, Tần Như Lương cùng Hạ Du liền chạy về một hướng, Thẩm Nguyệt và Tô Vũ cũng nhanh chóng chạy về hướng khác.
Khi nhóm người kia đến được căn nhà gỗ nhỏ phát hiện đống lửa bên trong đã bị dập tắt còn lưu lại độ ấm, lập tức liền truy đuổi về phía sau núi.
Có thể truy tìm tới nơi này thì đều không phải là kẻ tầm thường.
Thẩm Nguyệt không khỏi nghĩ đến lần tập kích tại Dạ Lương trước đó, nếu kẻ đến lần này giống với lần trước đều là cao thủ đại nội thì nàng và Tô Vũ sẽ rất vất vả để đối phó.
Đường lên núi không dễ đi, rừng cây thưa thớt còn đọng lại tuyết rơi từ ban ngày.
Vừa chui vào rừng, bốn phía lại bao trùm một mảnh đen kịt, căn bản không thể nhìn thấy gì cả.
Nàng chỉ có thể theo sát Tô Vũ, chạy về phía trước mà không hề có cảm giác phương hướng.
Thẩm Nguyệt tập trung lắng nghe cũng có thể mơ hồ nghe được tiếng bước chân ồn ào đang đuổi theo ở sau.
Không biết đã đến nơi nào, Tô Vũ bỗng nhiên ghìm lại bước chân,
Nàng không kịp phanh lại nên cả đầu liền đập vào tấm lưng hắn.
Tô Vũ quay đầu lại nói với nàng: “A Nguyệt, nàng trốn trước, ta đi dẫn dụ bọn chúng”.
Tô Vũ đột nhiên dừng lại là vì hắn phát hiện ra một hang núi, miệng hang bị cành cây khô cùng cỏ cây bao phủ, trên cành cây chết còn vương chút tuyết đọng nên không dễ dàng tìm thấy.
Nhưng dường như hắn cũng có vài phần quen thuộc với ngọn núi này.
Trước kia Yêu Mạc cũng từng thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ địch mà đi vòng lại tại ngọn núi này, hiện tại thời gian đã trôi qua lâu như vậy nhưng hang động này vẫn còn đó.
Không đợi Thẩm Nguyệt kịp phản ứng lại, Tô Vũ đã kéo nàng về phía hang động đó.
Mặc dù bên trong hang lạnh giá, nhưng xung quanh đều là những bức tường đá còn rất khô ráo và sạch sẽ.
Tô Vũ dặn dò: “Nàng ở đây đợi ta, ta xử lý xong bọn chúng liền quay trở lại tìm nàng. A Nguyệt, đừng chạy lung tung, ta rất nhanh liền trở về”.
Trong hang tối om, Thẩm Nguyệt không nhìn rõ gương mặt hắn, cũng không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn.
Nhưng giọng nói của hắn được khuếch đại, vang vọng khắp hang, trong đó tràn ngập dịu dàng cùng yên bình.