Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tô Vũ nhẹ nhàng đáp: “Chỉ đơn giản là hai con rối gỗ là có thể khiến Hạ đại nhân liên tưởng thành Tô mỗ cùng Tĩnh Nguyệt công chúa, xem ra Hạ đại nhân vô cùng nóng lòng muốn định tội cho Tô mỗ”.  

 

“Bản quan cũng chỉ buột miệng hỏi vậy thôi, hình như ngươi rất sốt ruột nhỉ”.  

 

Tô Vũ nhìn hắn ta mà cười cười: “Ta không nóng vội, người nóng vội là Hạ đại nhân”.  

 

Hạ Phóng lại được một lần tức nghẹn họng, đang định nổi nóng thì thị vệ từ trong phòng thẩm vấn bước ra: “Đại nhân, đã chết mất ba người nhưng vẫn không chịu khai”.  

 

Hạ Phóng tiện tay quăng hai con rối gỗ xuống nền đất, tức giận đáp: “Ta không tin xương cốt của chúng cứng hơn cả đá được!”  

 

Hạ Phóng nhìn chằm chằm vào Tô Vũ mặc áo trắng điềm đạm ngồi trong địa lao: “Mở cửa địa lao, lôi hắn ra ngoài, đánh hai mươi roi!”  

 

Thế là hai tên thị vệ không hề câu nệ mà tiến vào phòng giam, một trái một phải áp giải Tô Vũ ra ngoài, tống vào phòng thẩm vấn.  

 

Trong phòng thẩm vấn, quản gia vẫn còn một chút hơi tàn cũng phải kêu lên: “Sức khỏe đại nhân nhà ta vốn còn chưa khỏi hẳn, thế mà các ngươi dám dụng hình! Không tìm được chứng cứ là phải dụng hình ép cung đòi chứng cứ phải không!”  

 

“Im ngay, lão già kia! Có tin ta quất roi đánh chết ngươi không!”  

 

Chẳng bao lâu sau, tiếng quất roi vang lên trong phòng thẩm vấn.  

 

Hạ Phóng ngồi ở bên ngoài, nghe thấy tiếng thở dốc của Tô Vũ vọng ra cũng coi như hả dạ, cảm thấy vô cùng sung sướng.  

 

Đánh xong hai mươi roi, Tô Vũ lại được đưa về, nhốt trong địa lao.  

 

Hạ Phóng đứng bên ngoài phòng giam, từ trên cao nhìn xuống hắn, y phục trắng muốt dần dần thấm vết máu đỏ, tăng thêm chút màu sắc kiều diễm cho phòng giam khô khốc đơn điệu này.  

 

Hạ Phóng kéo áo, ngồi thụp xuống trước cửa phòng giam, cười hỏi: “Thế nào hả, Tô đại nhân, cảm giác này dễ chịu không? Đáng lý ra, hai ta không thù không oán, ngươi cũng không cần thù hằn ta làm gì, ta làm như vậy là vì phụng mệnh thánh thượng”.  

 

Ngừng lại trong chốc lát, Hạ Phóng nói tiếp: “Ngươi từng là ân sư của Tĩnh Nguyệt công chúa, nhìn khắp triều đình, chỉ có quan hệ của ngươi và nàng ta là thân thiết nhất. Lần này Tĩnh Nguyệt công chúa thoát chết trong gang tấc, còn lôi cả Bắc Hạ ra, ắt hẳn ngươi không thể thiếu phần liên đới, nói ngươi và Bắc Hạ âm thầm qua lại cũng không oan cho ngươi. Hoàng thượng muốn Tĩnh Nguyệt công chúa chết, nhưng ngươi lại muốn nàng ta sống, như thế ngươi còn sống được hay không cũng là một vấn đề đấy”.  

 

“Đã vào Đại Lý Tự của ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn yên ổn mà bước ra sao? Ngươi yên tâm, chứng cứ sớm muộn gì cũng có”.  

 

Hạ Phóng nói xong cũng không thấy Tô Vũ có phản ứng gì.  

 

Tô Vũ ngả người vào bức tường lạnh lẽo, y phục rướm máu, hắn khẽ cúi đầu, cụp mắt, không biết ngất đi từ bao giờ.  



Hạ Phóng nhìn bầu trời qua khung cửa sổ bé bằng lòng bàn tay cũng đã tối, bèn đứng dậy: “Cũng được, tối nay cứ tạm thời để ngươi làm quen với cái khổ của địa lao này, ngày mai ta sẽ tới thẩm vấn ngươi cho đàng hoàng, chưa biết chừng ngươi nghĩ thông suốt rồi sẽ chịu khai ra”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK