Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chỉ chốc lát sau, thức ăn nóng hổi đã được bày trên bàn, dù không quá mức phong phú nhưng cũng đủ để cho hai người ăn, nếu nhiều hơn chỉ tổ lãng phí.  

 

Tần Như Lương nói: “Ta nhớ trước kia cô chỉ ước gì tiêu sạch của cải của ta, vậy mà bây giờ lại tiết kiệm thế này à?”  

 

Lúc đó, mặc dù có mấy lần Thẩm Nguyệt cũng tiêu pha nhưng còn kém sự xa hoa của Liễu Mi Vũ rất nhiều, cũng ví dụ như cơm tối, dù mỗi lần chỉ ăn vài miếng nhưng nhà bếp vẫn chuẩn bị sẵn một bàn đầy thức ăn.  

 

Thẩm Nguyệt tỏ ra điềm nhiên như không: “Không tiết kiệm giúp ngươi, lỡ sau này không còn bổng lộc của đại tướng quân nữa, ngươi biết lấy gì nuôi gia đình đây”.  

 

Tần Như Lương đặt đũa xuống, nói: “Từ khi hồi kinh tới giờ, Hoàng thượng chưa từng ra lệnh tước bỏ quan hàm đại tướng quân của ta, sao cô biết sau này ta không được làm tướng quân nữa”.  

 

“Trước đây quan hàm đó chỉ là một cái danh hão, ta nghĩ, với tính tình của ngươi, dù Hoàng đế không nhắc tới, ngươi cũng sẽ không phản bội khi ông ta tại vị. Hôm nay, phái người ra ngoài tìm ngươi mà chẳng thấy, ta nghĩ không chừng là ngươi đã tiến cung rồi”.  

 

Thẩm Nguyệt rót cho Tần Như Lương một ly rượu, còn mình thì uống trà nóng.  

 

Tần Như Lương đáp: “Đúng là ta đã vào cung”.  

 

“Vào cung làm gì? Vụ án của Liễu Thiên Hạc đã kết thúc nên ngươi đi trả lại chức vị tướng quân à?”  

 

Chuyện này cũng là điều mà Tần Như Lương có thể sẽ làm. Cho dù Hoàng đế không đòi lại chức vị này, với tình hình hiện tại, tên này cũng sẽ chủ động trao trả.  

 

Tần Như Lương gắp thức ăn cho Thẩm Nguyệt, cất lời đáp: “Hoàng thượng tạm thời đình chỉ chức vị của ta, muốn ta ở nhà dưỡng thương cho tốt”. Ngừng lại một lát, hắn ta lại nói: “… Còn tặng cho ta một hộp nhân sâm trăm năm”.  

 

Thẩm Nguyệt cười nói: “Thế à, đó là đồ tốt đấy”.  

 

 

 

Hôm sau, Tần Như Lương hầm nhân sâm trăm năm với gà rồi mang tới Trì Xuân Uyển cho Thẩm Nguyệt bồi bổ cơ thể.  

 

Vừa mở nắp ra đã lập tức ngửi thấy hương thơm tươi ngon của canh gà.  

 

Ngọc Nghiên thấy Tần Như Lương quan tâm Thẩm Nguyệt như vậy, trong lòng mừng vui khấp khởi, vội múc hai bát canh gà ra, đưa một bát cho Tần Như Lương, bát còn lại dâng cho Thẩm Nguyệt.  

 

Thẩm Nguyệt dùng thìa khuấy canh, cười như không cười nói: “Hoàng đế đưa ngươi nhân sâm để bồi bổ, ngươi lại dùng nó để nấu canh cho ta”.  

 

Tần Như Lương mấp máy môi, vẻ mặt vô chừng.  

 

Có lẽ đúng như Hoàng đế nói, muốn khiến Thẩm Nguyệt uống bát canh sâm này không hề khó. Bởi không chỉ vì hắn ta có nhiều cơ hội ra tay mà còn do hiện giờ, Thẩm Nguyệt hoàn toàn chẳng đề phòng hắn ta.  

 

Chỉ cần Thẩm Nguyệt uống hết bát canh là hắn ta sẽ mang danh trung nghĩa, công thành danh toại.  

 

Tất thảy mọi thứ vẫn giống như trước đây.  

 

Đại Sở sẽ không thể vì nàng mà náo động hơn, có lẽ trên triều sẽ xảy ra chút rắc rối phức tạp nhưng cũng còn lâu mới tới mức độ khó khăn.  

 

Chẳng khác gì việc năm xưa hắn ta không cứu nàng, Đại Sở thay triều đổi đại từ lâu, mọi thứ đều sóng yên bể lặng.  



Trước kia Tần Như Lương cho rằng bình lặng là chuyện rất tốt, nhưng bây giờ thì sao? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK