Liễu Mi Vũ khẽ cử động nhưng vẫn chưa tỉnh.
Sau đó Tần Như Lương xoay người đi ra ngoài.
Khi Hương Lăng vào hầu hạ, nàng ta nói: "Phu nhân, tướng quân đã đi rồi".
Liễu Mi Vũ lúc này mới ngồi dậy, nước mắt đã rơi lã chã.
Liễu Mi Vũ cùng Hương Lăng không hề đề cập đến chuyện tối hôm qua, cho dù trong lòng tức đến mắc nghẹn cũng không hé răng một lời. Chỉ có như vậy thì mới không để cho Hương Phiến có cơ hội ngư ông đắc lợi, trừ khi Tần Như Lương chủ động nói chuyện này với Liễu Mi Vũ.
Nhưng Tần Như Lương làm sao có thể mở miệng được?
Cho nên dù hôm qua Hương Phiến cùng Tần Như Lương có một đêm phong lưu thì Tần Như Lương cũng sẽ không cho Hương Phiến bất kỳ danh phận nào trong thời gian này.
Trong thời gian này Hương Phiến vẫn là một nha hoàn xấu xí ở hậu viện.
Chỉ cần Liễu Mi Vũ không vạch trần sự thật thì nàng ta hoàn toàn có thể biến nó thành lý do để ra hậu viện xử lý nha hoàn xấu xí Hương Phiến.
Trước khi Tần Như Lương lại nghĩ đến Hương Phiến thì Liễu Mi Vũ muốn khiến cho nàng ta không thể nào trèo lên giường của Tần Như Lương một lần nữa!
Sáng nay, phủ tướng quân vẫn yên tĩnh như thường ngày.
Thẩm Nguyệt đã ngủ dậy, nghe nói Tần Như Lương đã ra ngoài từ sáng sớm. Như vậy có nghĩa là không có ai biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Ngọc Nghiên tỉ mỉ chải tóc cho Thẩm Nguyệt, nàng ta nói: "Công chúa tính toán rất chính xác, Liễu thị không hề tố giác công chúa, ngay cả chuyện của Hương Phiến ả ta cũng không đề cập đến".
Thẩm Nguyệt vẫn còn buồn ngủ, hai mắt lem nhem, miệng uể oải nói: "Xem ra Hương Lăng đã thuyết phục được ả ta, như vậy mới thông minh chứ".
Ngọc Nghiên nói: "Sau này công chúa đã có thể yên tâm để cho Liễu thị cùng Hương Phiến đấu đá nhau rồi".
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Hôm nay ta còn chưa thể rảnh rỗi".
Ngọc Nghiên hỏi: "Tại sao?"
"Nếu như ta đoán không nhầm thì Mi Vũ không nhắc đến chuyện giữa Hương Phiến và Tần Như Lương không chỉ vì ả ta sợ khiến Tần Như Lương khó xử mà ả ta còn sợ Tần Như Lương sẽ cho Hương Phiến một danh phận rõ ràng..."
Liễu Mi Vũ bôi thuốc lên mặt hai lần, lại chườm thêm đá vào buổi sáng, cuối cùng vết sưng đã giảm gần hết tuy vẫn còn đỏ.
Mang khăn che mặt, nàng ta nóng lòng đưa Hương Lăng đến chỗ Hương Phiến đang làm việc ở hậu viện.
Hương Phiến đã hối lộ cho bà tử để bà tử chuyển giờ làm của nàng ta sang buổi chiều, cho nên buổi sáng Hương Phiến vẫn còn ở trong phòng ngủ bù.
Rạng sáng hôm nay khi Hương Phiến trở về, bà tử thấy Hương Phiến tràn đầy ý xuân, bước đi không vững cho nên cũng đã lờ mờ đoán được chuyện gì đó.
Nếu Hương Phiến đi hẹn hò với gia đinh trong phủ tướng quân thì cũng không cần phải ăn mặc như vậy, từ đó suy ra nàng ta đang muốn quyến rũ một người có địa vị cao.
Không phải bà tử không biết chuyện Hương Phiến và Tần Như Lương.
Nếu như tương lai Hương Phiến trở mình thành chủ nhân, bà tử bây giờ còn làm khó dễ nàng ta thì chẳng phải đang tự chuốc lấy phiền phức hay sao? Cho nên bà tử cũng không hỏi gì mà để cho nàng ta trở về phòng nghỉ ngơi.
Không ngờ Liễu Mi Vũ mới sáng sớm đã đưa nha hoàn của mình tới, chuyện này càng khiến cho bà tử khẳng định được phán đoán của mình.
Đôi mắt đẹp lộ ra bên ngoài khăn che mặt của Liễu Mi Vũ có chút ảm đạm, nàng ta hỏi: "Hương Phiến đâu rồi? Mau gọi tiện nhân đó ra đây ra cho ta".