Rõ ràng hắn ở ngay trước mặt, rõ ràng nhớ hắn đến như vậy, nhưng lúc này đây, Thẩm Nguyệt cảm thấy cơ thể mình như bị đổ chì, không thể nào tới trước mặt hắn được.
Rõ ràng… nàng rất muốn nhìn thấy hắn nhiều hơn nhưng đến khi gặp nhau rồi, nàng lại chậm rãi cụp mắt, giấu đi những giọt nước mắt đắng cay đang trào ra.
Nàng vẫn đang thở hổn hển, mãi mà không thể ổn định hô hấp. Cuối cùng, dường như trong con ngõ cụt chỉ còn lại tiếng hít thở của một mình nàng.
Tô Vũ lên tiếng trước, không rõ có phải hắn đang cười hay không: “Nàng không cần phải chạy vội thế, cùng lắm thì ta chờ thêm một lát là được mà”.
Thẩm Nguyệt ngạc nhiên nói: “Chàng có lòng tin ta nhất định sẽ tìm đến như vậy ư? Lỡ như ta không tìm thấy thì sao?”
“Không tìm thấy thì đành phải chờ lần sau thôi”.
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn còn khiến lòng người dao động hơn cả gió lướt qua đầu tường.
Thẩm Nguyệt nghe mà trong lòng nao nao.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn vẻ chua xót, nàng cứ thế nhìn Tô Vũ, khẽ cong môi mỉm cười.
Nàng không thể quá tham lam, hễ nhìn thấy hắn là muốn ngắm mãi mãi, như thế sẽ chỉ khiến bản thân khó chịu, đồng thời cũng khiến đối phương không thoải mái.
Nhưng có thể gặp nhau giây lát như hiện tại chẳng phải là chuyện rất tốt rồi sao?
Thẩm Nguyệt tiến lại gần thêm mấy bước, mũi có thể ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng trên người Tô Vũ.
Thấy hắn đứng trước mặt mình, Thẩm Nguyệt đột nhiên không còn trông mong gì thêm nữa, chỉ cần như bây giờ là đủ.
Im lặng một lát, Thẩm Nguyệt nghe thấy bản thân thốt lên câu hỏi: “Chàng… có khỏe không?”
Tô Vũ đáp: “Khá ổn”.
Nàng mở to mắt nhìn hắn rồi lại hỏi: “Nhưng trước đó chàng mới bị bệnh, giờ… đỡ hơn rồi chứ?”
Tô Vũ đáp: “Tốt hơn nhiều rồi”.
“Hôm đó, ta ở ngoài cửa nghe thấy chàng cứ ho khan rất dữ dội”. Lúc nói tới đây, Thẩm Nguyệt cảm giác chỉ hít thở thôi cũng xen lẫn đau đớn.
Tô Vũ nhẹ giọng thì thầm: “Khiến nàng đau lòng như vậy, ta cũng rất áy náy”.
Đó là cảm giác đau lòng vô cùng khó nắm bắt, đau tới tận xương tủy, mặc dù đau tới mức chân tay không ngừng run rẩy nhưng nàng vẫn phải cứ kìm nén cảm giác ấy lại.
Rõ ràng khóe mắt đã cay cay nhưng Thẩm Nguyệt vẫn mỉm cười, nàng nói: “Chàng không sao thì tốt”.
Sau đó lại là một tràng dài im lặng.
Kể từ cái hôm đánh ngất Tô Vũ rồi chạy về kinh thành lúc nửa đêm, Thẩm Nguyệt chưa từng gặp lại hắn.
Rõ ràng nàng có rất nhiều chuyện muốn nói, rõ ràng nàng nhớ mong da diết, nhưng đến khi đối diện với nhau, Thẩm Nguyệt lại chẳng biết nên làm thế nào mới phải.
Nàng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, dường như mọi ngôn từ đều không thể biểu đạt nổi.