Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lông mày Tô Vũ thoáng động, vẫn thong dong nói: "Thì ra là vậy, nhưng cứ tiếp diễn như vậy cũng không được, bài tập của các hoàng tử công chúa đều bị lỡ dở rồi".  

 

Sau khi hoàng đế biết được chuyện này mới ý thức được rằng đứa nhỏ kia là quá nhàn rỗi, việc phiền não trong triều còn chồng chất một đống lớn, hắn nào còn lòng dạ thảnh thơi quán lý bé, hơn nữa sứ thần Bắc Hạ đang trên đường đến nên hắn tạm thời còn chưa thể xử lý hai mẹ con Tĩnh Nguyệt.  

 

Thế nên chỉ truyền lệnh tịch thu tất cả các cọc tre trong cung Thái Hòa, đồng thời ra lệnh cưỡng chế Bắp Chân không được đến gần hồ quấy nhiễu cá sấu trong hồ nữa.  

 

Cá sấu dù rằng đáng sợ nhưng cũng chỉ nằm trên mép nước, không có xu hướng tấn công con người, hơn nữa bọn chúng căn bản không leo lên nổi bờ.  

 

Lá gan của đám hoàng tử công chúa của hoàng đế cũng chỉ bé như vậy, còn không can đảm bằng một đứa bé một hai tuổi, truyền ra ngoài khiến người khác được một trận cười vang.  

 

Bởi vậy hoàng đế còn ra lệnh, ngày mai tất cả hoàng tử và công chúa đều phải đi qua con đường này để đến Viện Thái Học, ai cũng không được phép vắng mặt.  

 

Trời đã về đêm, trong cung Thái Hòa cũng yên tĩnh lại, dù sao cũng có thị vệ canh gác cả đêm ở bờ đối diện, đêm đông dài đằng đẵng, cung nhân hầu hạ đã lui xuống ngủ nghỉ, không cần gác đêm.  

 

Dưới mái hiên chỉ lưu lại vài ngọn đèn lồng cung đình với ánh lửa mịt mờ.  

 

Thẩm Nguyệt không hề buồn ngủ, tinh thần của Bắp Chân cũng còn khá hăng hái.  

 

Mặc dù trong cung Thái Hòa không có sào trúc đủ dài nhưng ở phòng bếp vẫn có những thanh nhóm lửa chắc chắn.  

 

Thẩm Nguyệt kêu Thôi thị mang que củi vào phòng, lại tìm tới một bó dây gai dầu, đầu tiên nàng khoét một rãnh nhỏ trên thân que, rồi luồn dây gai qua khe đó, để dây gai không dễ dàng bị cởi lỏng.  

 

Bắp Chân ngồi trên thảm chăm chú quan sát nàng làm đồ thủ công.  

 

Thẩm Nguyệt khéo léo thắt nút một đầu còn lại của sợi dây đồng thời làm mẫu cho Bắp Chân xem, nàng dùng lực kéo mạnh sợi dây, nút thắt sẽ ngay lập tức giữ chặt lại.  

 

Đôi mắt to tròn như hai hòn bi ve của Bắp Chân hiện lên sự thích thú mà hơi nheo nheo lại.  

 

Không biết vì sao biểu cảm này của bé khiến Thẩm Nguyệt không giải thích được nhớ tới Tô Vũ.  

 

Khi Tô Vũ lộ ra dáng vẻ lười biếng cũng khẽ rủ bờ mi, hơn nữa, đôi đồng tử sâu thẳm như mực đó vĩnh viễn không để người khác đoán được hắn đang suy tính điều gì.  

 

Đôi mắt của Bắp Chân cũng đen láy với sự sáng trong đặc trưng của trẻ thơ, chỉ là trước đây nàng không chú ý tới biểu cảm nhỏ xíu này của cậu bé.  

 

Bắp Chân kéo ống tay áo của Thẩm Nguyệt mới khiến nàng hoàn hồn lại, tạm gác lại những suy nghĩ kia, chậm rãi mở ra nút thắt rồi vừa buộc lại từ đầu vừa nói: “Hoàng đế không cho con chơi với cá sấu, cũng không cho con nghịch nước, ngày mai những hoàng tử và công chúa kia lại phải đi ngang chỗ chúng ta để đi tới Viện Thái Học rồi”.  

 

Bắp Chân nheo mắt lắng nghe, khẽ ‘ừm’ một tiếng.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK