Dạ Lương bắt sống Tần Như Lương, sau đó nàng bị phái đến Nam cảnh, lại nửa đường gặp hắn, giống như mọi thứ đều được sắp xếp một cách mượt mà.
Chính là vì quân quyền của đại quân Nam cảnh.
Thẩm Nguyệt biết còn cố hỏi, nhưng cũng không dám tin.
Kiếp trước lăn lộn trong giới giải trí, thấy đủ loại lục đục đấu đá, cho nên đầu óc nàng rất linh hoạt, liên tưởng được nhiều.
Nhưng bây giờ lại khác, trước mắt đang là mưu đồ quốc gia đại sự, những lục đục nho nhỏ ngày xưa so với chuyện này thì chính là trò trẻ con.
Tô Vũ nói: “Ta không muốn sau này nàng và Bắp Chân bị chèn ép”.
Lòng Thẩm Nguyệt run lên: “Lý do này có hơi đường hoàng quá rồi đấy”.
Tô Vũ cười nói: “Nàng bảo nó đường hoàng thì là đường hoàng”.
Thẩm Nguyệt nhìn thẳng hắn, hỏi: “Ta chỉ hỏi chàng một câu. Nếu chàng lúc trước đã sắp xếp xong mọi chuyện, cố tình để ta đến đây, cho ta gặp mặt Hoắc tướng quân thì tại sao vào buổi tối trong kinh thành hôm ấy, chàng lại đau khổ giữ ta lại, Tô Vũ, chàng đang diễn trò cho ta xem ư?”
Tô Vũ thản nhiên đáp: “A Nguyệt, trên đời này không có chuyện gì là ta khống chế được toàn bộ hết. Điều ta khó khống chế nhất chính là lòng người. Ta không thể khống chế được chuyện nàng thích ta hay ghét ta, cũng không khống chế được việc hoàng thượng một lòng muốn phái nàng đi Nam cảnh”.
“Thứ duy nhất ta khống chế được chính là có thể chú ý được thêm một chút trong lúc ông ta làm những việc này. Đường đi nguy hiểm xa xôi, ta không nghĩ là ông ta sẽ phái nàng đến. Bây giờ nàng đến đây, để nàng gặp Hoắc tướng quân một lần cũng chỉ là thuận tiện”.
Ánh mắt Thẩm Nguyệt hơi nới lỏng.
Tô Vũ lại nói: “Ta nhớ nàng từng nói là không muốn dây dưa vào những chuyện này, ta chỉ muốn hỏi nàng, sau khi nàng gặp Hoắc tướng quân và Trấn Nam tướng quân thì nàng đứng về phe ai?”
Thẩm Nguyệt liếc hắn, nói: “Ta không muốn dây dưa vào, nhưng nếu ta trả lời chàng thì khác nào tỏ rõ lập trường, bị chàng kéo xuống nước?”
Tô Vũ vô hại nói: “Đâu có, ta chỉ tham khảo ý kiến của nàng thôi”.
Thấy Thẩm Nguyệt không trả lời, Tô Vũ bèn nói: “Hoắc tướng quân hay là Triệu tướng quân? Nếu nàng không nói thì ta sẽ coi là Triệu tướng quân nhé”.
Người này đúng là giảo hoạt đến đáng giận.
Thẩm Nguyệt tức giận lườm hắn một cái: “Là người sáng suốt và biết nghĩ cho biên phòng Đại Sở thì ai mà không cho là Hoắc tướng quân đảm đương được chức trách lớn chứ hả, chàng còn hỏi ta làm gì?”
Tô Vũ mỉm cười gật đầu: “Ừm, nàng nói đúng lắm, hết thảy đều vì an nguy của biên phòng Đại Sở”, sau đó hắn nhếch lông mày: “Vậy nên xử lý Triệu tướng quân kia chứ, nàng thấy sao?”