Tô Vũ để lại những dấu hôn sâu trên cổ, vai và xương quai xanh của nàng.
Nàng vô cùng bối rối, lúc này mới nhận ra ý tứ trong lời nói của Tô Vũ.
Lòng bàn tay hắn đặt trên lưng Thẩm Nguyệt, cơ thể Thẩm Nguyệt không còn căng cứng từ đầu đến chân như trước đó mà đã dần dần mềm ra dưới bàn tay hắn, cứ như thể đã tan thành một vũng nước.
Thẩm Nguyệt không nói nên lời, nàng cảm thấy thân thể của mình nhạy cảm chưa từng thấy, cảm nhận được rõ ràng bàn tay của hắn đang trượt qua eo nàng.
Đôi bàn tay thon dài ấm áp kia có thể cầm kiếm, có thể chấp bút, còn có thể khiến cho đầu óc Thẩm Nguyệt trống rỗng, nàng không bao giờ có thể tưởng tượng ra được hoàn cảnh đôi bàn tay hắn trượt xuống lưng của mình.
Những ngón tay thon dài của hắn lần theo rốn nàng rồi từ từ di chuyển lên trên...
"Tô Vũ..."
Tay Tô Vũ dừng lại, hắn hôn nàng thật sâu, cố kiềm chế nói: "Nếu nàng nói không thì ta sẽ không tiếp tục nữa".
Lúc đó Thẩm Nguyệt có thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn, khóe mắt hắn còn nhuộm một màu ửng đỏ rất nhạt.
Ánh mắt của hắn đã không còn tĩnh lặng nữa mà đã gợn sóng dữ dội, chỉ hận không thể nuốt trọn nàng chỉ trong một lần.
Nhưng dù vậy hắn vẫn cố kiên nhẫn.
Thẩm Nguyệt làm sao có thể nhẫn tâm, nàng khàn giọng nói: "Ta đã từng sinh con, chàng vẫn muốn sao?"
Tô Vũ nói: "Tất nhiên là muốn, Bắp Chân đã theo họ Tô của ta, sớm muộn gì cũng là con của ta".
Thẩm Nguyệt nở nụ cười yếu ớt, nàng ngẩng đầu hôn lên yết hầu của Tô Vũ, toát ra bộ dáng quyến rũ nói: "Vậy nếu như chàng cứ kìm nén thì sớm muộn gì chàng cũng gặp rắc rối, lúc đó chính ta lại là người chịu thiệt".
Hành động đó của nàng đã khiến cho người giỏi kiềm chế như Tô Vũ cuối cùng cũng không thể bình tĩnh được nữa.
Hắn nheo mắt rồi lại cúi đầu, giữ chặt lấy nàng khi nói: "Vậy thì ta sẽ không kiềm nén nữa".
Một tay của Tô Vũ từng chút một di chuyển lên trên, một tay còn lại ôm chặt lấy nàng.
Thẩm Nguyệt nghĩ rằng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi bàn tay của hắn thực sự chạm vào nàng thì nàng lại giống như người bị tước vũ khí và phải đầu hàng, đầu óc trống rỗng.
Nàng vòng tay qua eo Tô Vũ rồi ôm chặt lấy lưng hắn, những đầu ngón tay không khỏi vuốt ve những vết sẹo dài trên lưng hắn.
Tô Vũ rất mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng.
Từ cổ họng của Thẩm Nguyệt tràn ra tiếng rên rỉ khe khẽ, theo từng động tác của hắn, những ngón tay của nàng ấn nhẹ lên lưng hắn, lướt qua các khớp xương trên lưng hắn.
Vào thời điểm đó, nàng bỗng cảm thấy rằng sự tồn tại của Tô Vũ quả là kiệt tác hoàn hảo nhất của tạo hóa.
Hốc mắt của Thẩm Nguyệt có chút nóng lên, nàng liên tục nỉ non gọi tên của Tô Vũ.
Tô Vũ có chút cuồng loạn nói: "A Nguyệt, nàng cứ gọi như vậy làm ta sắp điên rồi".
Hai người hấp dẫn nhau đến mức chỉ cần có một tia lửa nhỏ cũng có thể khiến cho cả thảo nguyên cháy rụi.
Tiếng thì thầm của Thẩm Nguyệt tràn đầy quyến rũ, nàng thở gấp nói: "Ta cũng rất muốn... không phát ra âm thanh..."
“Ta thích điều đó”, hắ vừa vuốt ve nàng vừa nói: “Ta thích nghe giọng nàng như vậy”.