Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tô Vũ phất tay đứng dậy, xoay tròn cây sáo trúc giữa các ngón tay, động tác vừa tao nhã vừa điêu luyện, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ trầm giọng nói: "Liễu Thiên Hạc, để hắn ta chạy đi".  

 

"Vậy bây giờ phải làm sao, có cần tìm ra hắn ta không?"  

 

Tô Vũ quay lại, vẫn thản nhiên nói: "Chỉ cần chạy là được rồi. Chuyện tìm kiếm là chuyện mà Tần Như Lương phải làm".  

 

Liễu Thiên Hạc có còn sống hay không cũng sẽ không khiến cho Tô Vũ bận tâm nếu như hắn ta không tự tìm đường chết vì muốn giết Thẩm Nguyệt.  

 

Nếu như có người cảm thấy Liễu Thiên Hạc chướng mắt thì chỉ có vị đang ngồi ở ngôi cửu ngũ chí tôn trong cung kia mà thôi.  

 

Đó mới là người có huyết hải thâm thù với Liễu Thiên Hạc.  

 

Tô Vũ không muốn xen vào mối thâm thù đại hận giữa họ.  

 

Cũng may lần này Thẩm Nguyệt bị bắt cóc cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nếu không Tô Vũ chắc chắn đã không để hắn ta chạy dễ dàng như vậy.  

 

Sau đó Tô Vũ lại hỏi: "A Nguyệt có khỏe không?"  

 

"Tần tướng quân cả ngày bên ngoài, công chúa ở trong phủ tướng quân rất tự do tự tại".  

 

Tô Vũ gật đầu nói: "Xem ra vẫn nên để cho Tần Như Lương bận rộn bên ngoài thì tốt hơn".  

 

Liên Thanh Châu nhìn thấy cây sáo trúc trong tay Tô Vũ thì hỏi: "Sư phụ tốn tâm tư làm ra cây sáo trúc này, có phải vì muốn tặng cho công chúa không?"  

 

Vừa nói xong câu này thì Liên Thanh Châu mới ý thức được mình đã lỡ lời, sao hắn có thể hỏi đến chuyện riêng của sư phụ được?  

 

Không ngờ Tô Vũ lại nói: "Ngươi nghĩ nàng có thích nó không?"  

 

"Là vật của sư phụ tặng thì nhất định công chúa sẽ rất thích".  

 

Tô Vũ cười nói: "Cũng chưa chắc".  

 

Liên Thanh Châu hỏi: "Sư phụ có cần đệ tử chuyển cho công chúa thay người không?"  

 

Trước kia Tô Vũ có chuyện gì không tiện ra mặt đưa thì đều nhờ hắn đưa cho Thẩm Nguyệt.  

 

Tô Vũ nói: "Ta sẽ đưa cho nàng khi có cơ hội".  

 

Ba ngày sau, Tần Như Lương hoàn thành công việc, cuối cùng cũng vượt qua được một kiếp.  

 

Khi trở về phủ tướng quân, hắn ta vừa bước vào cửa thì đã đi thẳng không nói một lời, sắc mặt tái mét.  

 

Phủ tướng quân bắt đầu trở nên hỗn loạn.  

 

Đại phu lúc này mới được mời tới để chữa trị cho vết thương sau lưng hắn ta. Vết thương đó đã bê bết máu nhiều ngày, gần như đã mưng mủ.  

 

Đại phu không dám sơ suất, cẩn thận xử lý vết thương sau đó mới kê đơn thuốc.  

 

Khi thuốc được đưa đến thì Tần Như Lương gần như đã hôn mê, miệng ngậm chặt không uống được thuốc, thậm chí còn phát sốt.  

 

Toàn thân hắn ta nóng khủng khiếp, ngay cả trong tiềm thức cơ thể vẫn căng thẳng không thể thả lỏng.  

 

Chuyện này kéo dài đến tận tối mà vẫn không thấy thuyên giảm.  

 

Vào buổi tối, Thẩm Nguyệt đã ăn tối và hóng mát ngoài sân thì Triệu mụ đột nhiên từ bên ngoài chạy vào rồi quỳ xuống trước mặt Thẩm Nguyệt.  

 

Thẩm Nguyệt nói: "Triệu mụ có ý gì đây?"  

 

"Nô tỳ biết công chúa có y thuật cao minh, nô tỳ xin công chúa cứu tướng quân!"  

 

Thẩm Nguyệt nheo mắt lại nói: "Triệu mụ, ngươi tìm nhầm người rồi, chuyện này ngươi đến nói với đại phu đi".  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK