Hạ Phóng xá dài nói: “Chỉ mới mười ngày từ khi Tô Vũ bị kết án và vào ngục, Dạ Lương không thể nhận được tin tức nhanh như thế. Cho dù đã biết thì đường đi từ kinh thành đến Dạ Lương cũng rất xa, sao lại có thể truyền tin đến kinh thành nhanh như thế chứ? Chuyện này chắc chắn là kế hoãn binh của chúng”.
Hoàng đế nhìn thư báo chiến trong tay nói: “Ý của ngươi là thứ trong tay trẫm là đồ giả do kẻ nào đó cố tình tạo ra? Trẫm đã phái người thúc ngựa đi về phía Nam, là thật hay giả, kết quả sẽ có nhanh thôi”.
“Hoàng thượng nên mau chóng xử trảm Tô Vũ!”
Lúc này Hạ Du cũng ở đó nói: “Nếu tin tức của Dạ Lương là thật thì sao? Bây giờ xử trạm Tô Vũ, hiệp ước tan vỡ thì phải làm sao? Lúc đầu Dạ Lương muốn năm thành trì của Đại Sở, bây giờ Đại Sở vừa bị tàn phá bởi chiến loạn và thiên tai, một khi không còn hiệp ước, nếu lúc này Dạ Lương khởi binh đánh đến thì phải thế nào? Đừng quên là ở Bắc Cương vẫn còn một Bắc Hạ đã đóng quân sát biên giới ngàn dặm, đang như hổ rình mồi với ta”.
Ý kiến của Hạ Du cũng đồng nhất với ý kiến của triều thần, nghĩ rằng chỉ có xử lý theo cách ổn thỏa nhất mới có thể tránh được cả hai đầu.
Dù Đại Sở chỉ đối phó với một Dạ Lương hoặc Bắc Hạ, kết quả cũng không mấy khả quan, một khi cả hai nước đồng thời tấn công, tạo thành thế cục Đại Sở bị hai mặt giáp công, rơi vào nguy hiểm.
Hạ Phóng ngẩng đầu lên hung tợn trợn mắt nhìn Hạ Du: “Chuyện này rõ ràng là âm mưu của các ngươi”.
Hạ Du thờ ơ nói: “Ta thấy ngươi mới là kẻ một lòng muốn trả thù riêng, không quan tâm gì đến an nguy của Đại Sở. Quốc khố của triều đình đã rỗng mà ngươi còn nhét túi riêng, tham lam vô độ, bây giờ, ngươi đang muốn dùng cái chết của người khác để giảm bớt sự chú ý vào mình nhỉ”.
“Ngươi!”
Hoàng đế nổi giận: “Đừng ồn ào nữa!”, ông ta sầm mặt nhìn Hạ Du: “Theo ý ngươi, trẫm không giết nổi một Tô Vũ này sao?”
Nếu hắn ta nói không thể giết thì Hoàng đế sẽ nghi ngờ mưu đồ của hắn ta.
Hạ Du đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, tất nhiên là có thể giết hắn ta. Thế nhưng thần cho rằng, hiện giờ vẫn chưa phải lúc, đợi xác nhận được tính thật giả của bức chiến báo này cũng không muộn. Nếu chiến báo này được ngụy tạo vô căn cứ, vậy thì nhất định phải xử chết Tô Vũ để diệt trừ hậu họa”.
Hoàng đế bèn hỏi: “Nhưng nếu là thật thì sao?”
Hạ Du đáp lại bằng sự im lặng.
Hoàng đế ra lệnh lôi Hạ Phóng quay về đại lao, sau đó phất tay bảo Hạ Du lui xuống, một mình ông ta ở trong ngự thư phòng vắt óc nghĩ ngợi hồi lâu cũng chẳng có kết quả gì.
Trước kia xử lý triều chính chưa từng cảm nhận được, đến hôm nay Hoàng đế mới phát hiện ra người làm Hoàng đế như mình thật vô dụng, tiến thoái lưỡng nan, toàn bị thao túng.
Dưới sự thống trị của ông ta, tuy rằng những năm trở lại đây Đại Sở được hưởng thái bình, nhưng trên phương diện dân giàu nước mạnh lại chẳng có đóng góp gì nhiều, tốc độ khôi phục tiềm lực quốc gia thua xa Bắc Hạ và Dạ Lương.
Hiện giờ họ yếu ớt nằm giữa hai cường quốc, hai nước này luôn rình rập Đại Sở như hổ rình mồi, khiến Hoàng đế không thể không kiêng dè.
Rốt cuộc có nên giết Tô Vũ này hay không, các triều thần không thể quả quyết như Hạ Phóng, họ chủ trương là dù giết cũng phải đợi được tin tức xác thực thật giả rồi mới giết. Nếu không nhất thời giết hắn quá nhanh, cho Dạ Lương cắc cớ để hủy bỏ thỏa thuận, đến lúc đó sẽ biến thành tội nhân thiên cổ của Đại Sở.