Thẩm Nguyệt hắng giọng, khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Bát cháo này được bỏ thêm giấm sao, sao ta ăn mà cứ thấy chua chua nhỉ”.
“Bởi vì ta thêm ít giấm vào cháo”.
Thẩm Nguyệt: “... Chàng cho thật à?”
“Cho thật mà”.
Thế là Thẩm Nguyệt nghiêm túc nếm thử vài miếng, phát hiện hóa ra không phải ảo giác mà là bát cháo này hơi chua thật.
Thẩm Nguyệt dở khóc dở cười: “Đang yên đang lành chàng thêm giấm vào làm gì?”
Tô Vũ đáp: “Để nàng nếm thử vị chua”.
Thẩm Nguyệt nói: “Thế chàng cũng phải thử”.
“Không cần thử đâu, ta vốn đã chua lắm rồi”.
Tuy trong miệng toàn vị chua nhưng Thẩm Nguyệt thấy lòng dạ ngọt ngào lắm. Nàng uống hết bát cháo rồi đưa cái bát không cho Tô Vũ: “Vậy chàng cho ta thêm bát nữa, ta phải nghiền ngẫm thật kỹ vị chua này”.
Tô Vũ ngừng một chốc, múc thêm một bát cho Thẩm Nguyệt.
Thấy Thẩm Nguyệt nếm thử một cách nghiêm túc, sắc mặt Tô Vũ dịu lại, thoáng có chút thoải mái.
Thẩm Nguyệt ăn liền hai bát, Tô Vũ hỏi: “Nàng no rồi sao?”
Thẩm Nguyệt gật đầu nhìn hắn: “Chàng vẫn nên ăn một chút đi, kẻo lát nữa đi đường sẽ đói”, nàng tựa vào bên cạnh hắn thấp giọng nói một câu: “Chàng như thế, ta đau lòng”.
Sau đó nàng lại nhanh chóng kéo ra khoảng cách.
Tô Vũ híp mắt nói: “Tối qua hắn có làm gì không phải với nàng không?”
“Không có, hắn ngủ bên kia, ta ngủ bên này, nước sông không phạm nước giếng. Tần Như Lương hiện tại cũng không phải là Tần Như Lương trước kia nữa, hắn sẽ không cưỡng bức ta”, Thẩm Nguyệt cười.
“Thật ra, ta có nghe hắn nói hắn chỉ muốn chọc giận chàng, nếu chàng bị hắn chọc giận đến mức ngủ không ngon, ăn không vào thật thì thì đúng ý hắn rồi”.
Tô Vũ chậm rãi ăn cháo nói: “Như thế ta đúng là không thể để mình bị hắn chọc tức được!”
Thẩm Nguyệt nhìn tướng ăn của Tô Vũ, ánh mắt nhìn đến quầng thâm trên mắt hắn, đau lòng nói: “Tối qua, chàng không ngủ cả đêm sao?”
Tô Vũ nói: “Không có, chỉ là ngủ không ngon thôi”.
“Dù Tần Như Lương không đứng đắn thì giờ hắn cũng chẳng đánh lại ta nên chàng đừng lo lắng như vậy”.
Hầu kết Tô Vũ hơi động đậy, hắn nghiêng đầu nhìn nàng: “A Nguyệt, nàng chỉ có thể để ta chạm vào”.
Thẩm Nguyệt dời mắt nhìn chỗ khác, tim đập nhanh, nàng cong môi nói: “Ừ, ta không để người khác chạm vào, chỉ có thể cho chàng đụng, còn ghen không?”
Tô Vũ nhướng mày nói: “Cháo này bỏ giấm hơi nhiều”.
Sau khi ăn xong, đoàn người tiếp tục lên đường đến Thành Kinh.
Nếu hôm nay tăng tốc đi đường thì có lẽ họ sẽ kịp vào thành lúc trời tối.