Bọn họ đơ ra một lúc, Tô Vũ chìa tay ra, không mặn không nhạt nói: “Mời Tần tướng quân”.
Đội ngũ lục tục lên đường, ven đường toàn bùn đất.
Xe ngựa lắc lư, nước mưa chảy xuống theo mui xe, bên trong xe vẫn khô ráo.
Tần Như Lương và Tô Vũ ngồi trong xe ngựa, không khí lúng túng vô cùng.
Tần Như Lương đặt tay lên đầu gối, quyết đoán ngồi xuống, trông có vẻ cứng nhắc, mà Tô Vũ thì thoải mái hơn, ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Khi đường đi rộng rãi, xe ngựa của Thẩm Nguyệt cũng đi lên song song với họ.
Nàng kéo màn ra, nhìn về phía trước, nói: “Ngồi không cũng tẻ nhạt, hai người nói chuyện gì xem nào”.
Tần Như Lương liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt, ghét bỏ nói: “Ta với hắn thì có gì hay mà nói”.
Thẩm Nguyệt ghé vào cửa sổ, chống cằm: “Thấy hai người chán như vậy thì ta cũng chán”.
Vì để Thẩm Nguyệt không chán nữa, Tô Vũ liền chủ động hàn huyên với Tần Như Lương, bắt đầu từ việc thời tiết hôm nay thật đặc biệt, nhưng Tần Như Lương nghe vào chỉ thấy nhảm nhí vô cùng.
Nhưng Tô Vũ lại rất thoải mái mà nói chuyện, Thẩm Nguyệt còn nghe rất nghiêm túc.
Tần Như Lương ở bên cạnh không kiên nhẫn nổi, thậm chí còn hơi suy sụp.
Đến lúc không thể nào chịu nổi nữa, Tần Như Lương mới đáp lại vài câu qua loa lấy lệ.
Sau chặng đường đi song song này, hai chiếc xe ngựa mới chạy một trước một sau.
Không còn Thẩm Nguyệt ghé vào cửa số nhìn nữa, Tần Như Lương liền lạnh lùng liếc Tô Vũ: “Đừng giả bộ, ngươi cũng đâu muốn nói chuyện với ta”.
Tô Vũ cười nhạt: “Nhưng công chúa lại muốn nghe ta nói chuyện phiếm với tướng quân”.
Cho dù Tô Vũ không thích nói chuyện phiếm nhưng hắn vẫn có thể nói với Tần Như Lương một cách thoải mái vô cùng.
Bởi vì Tần Như Lương biết Tô Vũ là một người không để lộ cảm xúc bao giờ.
Lúc tiên đế tại vị, Tô Vũ thông minh từ nhỏ nên thỉnh thoảng sẽ đến Viện Thái Học giảng bài.
Khi ấy Tô Vũ vẫn trẻ, nhưng sau vài năm thì học thức đã vượt mặt cả các Đại Học Sĩ trong Viện Thái Học.
Tô Vũ là người bên cạnh tiên đế, từ nhỏ Thẩm Nguyệt đã được hắn thu xếp cho.
Cho đến giờ, Tần Như Lương vẫn nhớ kỹ cảnh tượng, khi Tô Vũ phát hiện hắn ta và Thẩm Nguyệt như hình với bóng thì Tô Vũ đã nhìn hắn ta với ánh mắt trầm như mực.