Nàng đúng là không thể xảo quyệt bằng Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, nàng đặt trâm cài lên bàn, đứng dậy nói: "Ta đi tắm rửa thay y phục rồi đi ngủ".
Tô Vũ trở về nhà thì đi thẳng vào thư phòng, lấy ra giấy bút viết một bức thư.
Nét chữ trên bức thư hoàn toàn không phải là nét chữ bình thường của hắn.
Sau khi mực khô, hắn gấp bức thư lại rồi cho vào một phong thư, dùng sáp dán kín lại rồi gọi quản gia vào nói: "Phái người chạy suốt đêm đem phong thư này gửi đến Bắc Cương, phải gửi nó đến tận tay hoàng đế Bắc Hạ càng sớm càng tốt".
Quản gia cung kính nói: "Lão nô đã hiểu, lão nô sẽ gọi người đưa tin tới ngay".
Sau đó Tô Vũ lại suy nghĩ, hắn cầm bút bắt chước nét chữ của hai cơ thiếp đã chết viết mấy tờ ghi chú, mỗi tờ đều viết vào một vài điều vụn vặt sau đó bảo quản gia dùng bồ câu đưa vào cung cho hoàng đế xem qua.
Đêm đó cổng thành bị phong tỏa nghiêm ngặt nhưng người đưa tin vẫn có cách mang tin tức ra khỏi thành.
Nửa đêm, Tô Vũ vẫn đang ngồi bên bàn trong thư phòng chứ chưa đi ngủ, trầm hương trong lư hương đã đốt gần hết.
Hắn gõ nhẹ mấy đầu ngón tay xuống bàn, trong lòng không ngừng tính toán.
Tin tức bên phía Dạ Lương hẳn là cũng sắp tới rồi, nhiều nhất là vài ngày nữa. Thẩm Nguyệt chỉ đi trước mấy ngày, ở trên đường lại có người hộ tống nên chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.
“Làm sao ta có thể để nàng một mình đi mạo hiểm được”, Tô Vũ lầu bầu thấp giọng nói.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Nguyệt nằm trên giường, đã khuya nhưng nàng vẫn không ngủ được.
Nàng ôm Bắp Chân của mình trong vòng tay, cảm thấy có ôm thế nào cũng không đủ.
Nàng nắm nhẹ bàn chân của Bắp Chân, nhẹ giọng nói: "Con cái càng lớn lại càng khó dứt bỏ, kiếp trước mẹ chắc đã mắc nợ con rồi cho nên kiếp này còn chưa kịp yêu đương mà đã có con. Trước kia mẹ cảm thấy con là cục nợ, bây giờ cho dù con là cục nợ thì mẹ cũng muốn nhận".
"Cục nợ này, sau này con phải luôn đứng về phía mẹ, biết không hả? Chờ mẹ của con tìm được mối tốt thì con không được phép quấy rầy, về sau con còn phải giúp đỡ mẹ, dỗ dành mẹ nghe không?"
Thẩm Nguyệt lại ôm hôn Bắp Chân rồi nói: "Nếu như mẹ đi lâu quá mà không trở về thì nhị nương sẽ đưa con đi tìm Liên thúc thúc. Liên thúc thúc là người tốt, sẽ bảo vệ tốt cho con".
Bắp Chân tỉnh lại, yên lặng mở to mắt lặng lẽ nhìn nàng.
Thẩm Nguyệt không nhịn được cười nói: "Có nói với con chuyện này thì con cũng không hiểu. Thôi quên đi, ta không nói nữa".
Rạng sáng, Thẩm Nguyệt ngủ một giấc liền dậy.
Nàng mặc thường phục, vấn tóc đơn giản, không hề trang điểm.
Chuyến đi này không phải để du sơn ngoạn thủy mà là đi xa làm việc, trên đường đi đầy khó khăn bất tiện, tất nhiên là phải ăn mặc càng đơn giản càng tốt.
Nhưng khi Ngọc Nghiên đang vấn tóc cho Thẩm Nguyệt thì nàng lại cầm trâm cài ngọc trên bàn đưa cho nàng ta rồi nói: "Dùng cái này đi".
Ngọc Nghiên không hỏi thêm câu nào, chỉ lặng lẽ cài trâm lên búi tóc.