Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, lại nói: "Trên đời này mỗi ngày đều có hàng vạn người phải đối mặt với sinh lão bệnh tử, nếu như lúc nào cũng bắt ta phải quan tâm đến những người không liên quan đến ta thì ta còn có thể sống được đến ngày hôm nay hay sao?"
“Ai nói không liên quan gì đến cô?”, Tần Như Lương hạ giọng nhưng âm cuối lại hơi cao giọng, cũng không biết là bởi vì tức giận hay là vì điên cuồng, hai mắt hắn ta đỏ ngầu, thật sự trông như một kẻ mất trí, hắn ta nói: "Chẳng những cô muốn ta nói thẳng ra sao?"
Sấm sét lại nổ ra trên đầu hắn ta, sau đó có một tia chớp trắng kéo dài trên những đám mây như phá những đám mây đen thành từng mảnh nhỏ.
Hắn bước từng bước đến gần Thẩm Nguyệt rồi nói: "Cô có dám nói chuyện Mi Vũ trúng độc không liên quan gì tới mình không? Ta không so đo với cô cũng không có nghĩa là cô có thể giở trò với ta, xem ta giống như một kẻ ngốc".
Thẩm Nguyệt hất cằm, cười lạnh một tiếng nói: "Tần tướng quân, ta giở trò với ngươi thế nào?"
“Cô có quan hệ gì với thích khách đó?”, Tần Như Lương nói: “Từ chuyện ám sát trên phố đến chuyện hành thích trong cung rồi đến phủ tướng quân, người duy nhất có liên quan đến toàn bộ mọi chuyện là cô, Thẩm Nguyệt”.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không làm sao cô biết được hắn ta đang trốn trong phủ tướng quân? Cô đừng quên chính cô là người đã nhắc nhở ta nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất".
"Là do cô đã dẫn hắn ta đến Phù Dung Uyển hãm hại Mi Vũ đúng không? Cũng chính cô là người đã bày hắn ta bắt Mi Vũ làm con tin để hắn ta có thể trốn thoát!"
"Một khi hắn ta đã thoát thân thì có giữ Mi Vũ lại cũng vô ích, cho nên hắn ta liền nhẫn tâm hạ độc đẩy Mi Vũ vào chỗ chết!"
Hắn ta đến gần Thẩm Nguyệt với đôi mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn nàng nói: "Ta nói đúng chứ?"
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ta thật sự rất bội phục trí tưởng tượng của ngươi, không ngờ ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi cuối cùng lại bị cắn ngược".
"Nếu như ta nói rằng Liễu Mi Vũ chưa bao giờ bị bệnh thủy đậu và chính ả ta là người che giấu thích khách, lang trung giang hồ ra vào Phù Dung Uyển không hề đáng tin, ta nói vậy thì ngươi có tin không?"
Tần Như Lương nói: "Đương nhiên là ta không tin. Mi Vũ ở kinh thành thân cô thế cô, tại sao nàng ấy lại che giấu thích khách? Chỉ có cô có động cơ không trong sáng muốn giết chết nàng ấy!"
Thẩm Nguyệt nói: "Ta và ngươi đánh cược với nhau, cho dù hôm nay ngươi không tìm thấy nhau thai thì Liễu Mi Vũ cũng tuyệt đối sẽ không chết. Nếu như ả ta chết thì ta lấy mạng này đền cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Mạng của Liễu Mi Vũ không hề đáng để Thẩm Nguyệt dùng chính tính mạng của mình đánh cược nhưng Tần Như Lương vẫn không tin nàng, cho dù nàng có dùng tính mạng đánh cược thì Tần Như Lương vẫn không tin nàng.
Tần Như Lương nhìn nàng, tàn nhẫn nói: "Mạng của cô làm sao có thể sánh được với mạng của nàng ấy?"
Thẩm Nguyệt cười nói: "Như vậy thì ta với ngươi cũng chẳng còn gì để nói".
Sắc mặt của Tần Như Lương dịu xuống, hắn ta nói: "Nếu như không phải thời gian của Mi Vũ không còn nhiều thì ta cũng không muốn đến tìm cô. Ta cũng không muốn có thêm ân oán với cô. Tĩnh Nguyệt, ta thật sự đã cùng đường rồi".
Tần Như Lương nhìn vào mắt Thẩm Nguyệt, đột nhiên vươn tay nắm lấy vai nàng rồi nói: "Tĩnh Nguyệt, anhta chỉ cầu cô cứu nàng ấy. Chỉ cần cô đồng ý cứu nàng ấy thì ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ, sau này ta sẽ tận tâm tận lực đối xử tốt với cô, được không?"
Thẩm Nguyệt biến sắc, nàng cố gắng vùng vẫy bả vai nhưng lại phát hiện hai tay Tần Như Lương giống như kiềm sắt khiến cho nàng đau đến thấu xương.