Tô Vũ nhìn nàng thật lâu, giơ tay lên sờ vào vành tay nàng: “Nàng sao có thể không biết lý do ta đến đây chứ”.
“Nhưng chàng không nghĩ đến việc, nếu đàm phán thất bại thì chàng sẽ phải chịu tội, đến khi quay về thì còn có thể bình yên vô sự làm Đại học sĩ sao?”
Tô Vũ nói: “Không nghĩ đến”.
Thẩm Nguyệt tức giận: “Vậy giờ chàng nghĩ cho kỹ đi!”
Tô Vũ thấy nàng tức giận vô cùng, giống như sẽ bùng nổ bất kỳ lúc nào.
Hắn dịu dàng nói: “Đừng giận mà, tức giận sẽ mọc tóc bạc đấy. Nàng bảo ta nghĩ kỹ lại nhưng giờ cũng đã muộn rồi mà, chẳng bằng bình thản ngồi xuống uống chén trà”.
Thẩm Nguyệt nói: “Ai thèm uống trà với chàng hả, bớt bớt đi! Chàng chẳng phải là giỏi mưu kế lắm hay sao, hoàng đế một lòng muốn hại chàng mà chàng còn để cho ông ta thành công hả?! Lúc trước chàng nghĩ được cách cho ta đấy còn gì, sao chàng không giả bệnh đi!”
Tô Vũ phối hợp nói: “Ừ, nàng cũng nói là, lần này ta trốn được nhưng lần sau hoàng thượng vẫn sẽ tìm cách khác đối phó ta, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cách rời kinh đuổi kịp nàng là tốt nhất”.
Thẩm Nguyệt không biết phải nói gì.
Giờ nàng cảm thấy lý do lúc trước đem ra để thuyết phục Tô Vũ đúng là rất tệ.
Tô Vũ nói: “A Nguyệt, giờ nàng đã hiểu sự gấp gáp và lo lắng của ta khi ấy chưa”.
Đúng, nàng đã hiểu rồi.
Nàng chậm rãi nói: “Giờ ta chỉ muốn đá một phát cho chàng bay về kinh thành thôi”.
Tô Vũ dựa thân thể cao dài vào tường, sau đó bất ngờ kéo Thẩm Nguyệt vào lòng.
Thẩm Nguyệt đã dồn toàn bộ sức lực vào cơn tức rồi, bây giờ cũng không còn hơi sức mà đẩy hắn ra nữa.
Mọi sự thu liễm và kiềm chế của nàng đã không còn bất kỳ tác dụng nào khi nàng dán vào lòng hắn.
Khi hắn lên tiếng, ngực của hắn cũng truyền ra sự rung động khiến người ta run rẩy: “Nàng hiểu là được. Khi ấy ta lo lắng bao nhiêu, không thể để nàng đi một mình được, nàng mà đi thì sẽ không quay về nữa”.
Hắn đặt tay vào sau lưng nàng, áp chặt vào ngực mình: “Giờ thì tốt rồi, có ta ở đây, nàng chắc chắn có thể bình yên trở về”.
Thẩm Nguyệt rõ ràng đang đầy một bụng tức, nhưng lại không có sức lực nói gì nữa, mọi cơn lửa giận của nàng đã bị Tô Vũ dập tắt.
“Ta rất lo lắng”, nàng vùi đầu vào áo hắn, hít một hơi thật sâu.
“Không sợ, ông trời sẽ không tuyệt đường sống của ai đâu”.
“Tô Vũ, nếu hoàng thượng không cho chàng làm sứ thần đi đàm phán thì có phải chàng cũng sẽ mạo hiểm đến tìm ta bằng mọi giá không?”
Tô Vũ nói: “Ta sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để làm sứ thần đàm phán, như vậy có thể quang minh chính đại tới tìm nàng".
Hắn nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng bây giờ hắn như đang đứng bên bờ vực, chỉ hơi bất cẩn thì sẽ ngã xuống, đến thịt nát xương tan.
Nàng không muốn hắn gặp nguy hiểm.
Nếu có thể, nàng hy vọng hắn chỉ là một Đại học sĩ bình thường, một người đọc sách bình thường, dạy học, làm văn trong viện thái học.